“Thịnh Hải Phong chỉ dùng ba năm đã học xong đại học, không phải bị đuổi học chứ? Tôi nghe nói học đại học bình thường phải mất bốn năm.” Đặng Thúy Liên nghe nói Thịnh Hải Phong đã trở về, rất kinh ngạc nói.
“Bà đúng là cái bà lắm chuyện. Người nước ngoài không giống Trung Quốc chúng ta. Giống như Đồng Tử nhà tôi, là học theo tín chỉ, người ta ba năm tích đủ tín chỉ, liền có thể tốt nghiệp.” Lưu Ngọc Quyên nói.
Đặng Thúy Liên mới mắng Lôi Tử và Tranh Tử một trận, vội vã muốn hai đứa nó thi vào Thanh Hoa Bắc Đại. Nghe Lưu Ngọc Quyên nói đến chuyện du học, vì hai đứa Cương Tử và Đồng Tử đều đi du học, trong lòng bà ấy phiền muộn không thôi.
Điều kiện gia đình bà ấy, cũng không phải không đủ khả năng cho một sinh viên du học. Tiền tiết kiệm trong nhà nhiều lắm. Nhưng con cái không cố gắng, bà có cách nào.
Hai chị em dâu vẫn cảm thấy mới mẻ, dù sao thập niên 80, người ra nước ngoài du học nhiều, nhưng trở về thì không được mấy người. Nhiều người trong ngõ nhỏ này đều nói, Thịnh Hải Phong ra nước ngoài sau, tuyệt đối sẽ không trở về đâu.
Hai người lặng lẽ chạy đến cửa nhà Thịnh Hải Phong. Vẫn chưa nghe thấy tiếng Thịnh Hải Phong, nhưng lại nghe thấy Tiểu Lão Bát ở bên trong gào lên: “Anh Tiểu Thịnh, chuyện này anh nhất định phải quản, vì em cũng nhất định phải quản.”
“Thằng Lão Bát này, lại chạy vào nhà người ta làm gì?” Đặng Thúy Liên vừa nói chuyện liền muốn đánh con.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play