Phúc Nữu vẫn còn đang bối rối, nhưng Hạ Sanh Sanh thì lại chẳng biết gì cả. Chiếc túi tiền nhỏ, cô bé cứ thế cất vào yếm, chơi cả một ngày. Giờ bụng no căng, cô bé cũng nên ngủ một giấc ngon lành.
Phúc Nữu cảm thấy mình vẫn còn cơ hội. Đó là "Đại Thanh Long phiếu" và con tem quý giá nhất trong lịch sử kia mà. Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng phải nghĩ cách lấy trộm nó về. Đương nhiên, cứ thế mà trộm thì không được, phải đợi đến khi trở lại ngõ Yến Chi rồi mới từ từ tìm cách trộm sau.
Những người hàng xóm ở ngõ Yến Chi nghe nói có một kỹ sư người Đức sắp đến, là từ lúc thư ký Du và mấy vị lãnh đạo của huyện cứ đứng ở đầu ngõ chờ Hạ Dịch Dân. Khu trưởng Vương và Tần Tam Đa trong chuyện này hoàn toàn không có tiếng nói, bị các lãnh đạo chen ra ngoài. Tất nhiên, cả nhà Trần Nguyệt Nha lúc này cũng không thể vào nhà mình, các lãnh đạo phải vào nhà cô ấy thị sát một lần trước đã.
"Dịch Dân, công ở đương đại, lợi ở thiên thu. Từ quốc gia về đến nhà, sự giàu mạnh dân chủ và hưng thịnh của đất nước chúng ta, đều do cậu thể hiện đấy. Nửa tháng này cậu phải đi cùng Hans từ đầu đến cuối. Nhớ mời anh ta đến nhà cậu ngồi chơi, ăn cơm. Một câu thôi, nhất định phải cho gã tư bản Hans đó thấy được sự phồn vinh của quốc gia xã hội chủ nghĩa chúng ta, và người dân an cư lạc nghiệp, hiểu chưa?" Lãnh đạo nghiêm nghị nói.
Hạ Dịch Dân liên tục nói "minh bạch", "được, được, được", thỉnh các vị lãnh đạo yên tâm. Sau khi hứa hẹn đủ điều, anh mới tiễn được đám lãnh đạo đi.
"Nhà Dịch Dân sắp có người nước ngoài đến sao? Da trắng hay da đen? Dịch Dân này, tôi thấy thức ăn nhà cậu bình thường quá. Thế này nhé, nhà tôi còn hai miếng thịt khô để dành cho tết, tôi sẽ mang sang ngay. Treo ở cửa, để người ta thấy nhà tôi đủ giàu có, được không?" Tần Tam Đa vắt óc suy nghĩ, cảm thấy thịt khô mới là "gốc rễ của nhà giàu", nên nói.
Khu trưởng Vương xua tay: "Thịt khô là hương vị của chúng ta, chưa chắc người nước ngoài đã ăn quen. Thế này đi, tết chúng ta được phát một thùng mì ăn liền to, tôi sẽ mang hết sang. Đến lúc người nước ngoài đến nhà cậu, cậu cứ bữa nào cũng ăn mì ăn liền, để người ta biết, huyện chúng ta không những không nghèo, mà còn giàu đến không thể tả."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play