Trần Nguyệt Nha thấy bọn họ mỗi người rửa một quả dưa chuột ăn, vì Đặng Bảo Sơn thành lưu manh, sợ hàng xóm trong ngõ bàn tán, cũng không dám đi ra ngoài.
Liền nói: "Chính hôm nay đi. Đồng Tử dẫn theo các em, mọi người theo mẹ đi, chúng ta đến xưởng quần áo."
"Xưởng quần áo, chị không định mở nữa chứ?" Đặng Thúy Liên lén lút hỏi.
"Mở chứ, sao lại không mở? Nhiều máy may như vậy, xưởng may dù sao cũng có biển hiệu mà. Chị mua về với giá 5.000 đồng, quần áo em làm đẹp như vậy, tại sao lại không làm?" Trần Nguyệt Nha hỏi.
Lưu Ngọc Quyên nói: "Chị ấy sợ người ta chê cười chị ấy. Hơn nữa, anh cả và anh ba đều phản đối, cũng không muốn góp tiền. Chúng ta lấy tiền đâu mà mua vải để làm?"
Làm quần áo phải có vải, vải thì phải mua bằng tiền. Lúc này lấy tiền lẻ từ đâu ra?
"Các em cũng thấy rồi. Ngoài bọn trẻ ra, không có ai xem trọng chúng ta. Thúy Liên, em có phải cũng cảm thấy, cái xưởng quần áo này không làm lên được không?" Trần Nguyệt Nha quay đầu hỏi Đặng Thúy Liên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT