Từ phân xưởng nóng lấy đồ hộp ra. Cái nào hỏng thì mở nắp, đổ đi để tiếp tục rót. Cái nào tốt, mọi người cùng nhau mở một lọ ra nếm thử.
Đồ hộp đào nước thêm kẹo mạch nha, không phải loại ngọt gắt truyền thống. Mùi vị thơm đều, vừa thuần vừa hòa quyện. Ăn xong, trong miệng không có mùi lạ của đường hóa học, mà là hương vị mạch nha, lại còn làm cho miệng lưỡi thanh tân.
"Đồ hộp này chỉ 5 tệ. Cho tôi đặt trước 40 lọ nhé. Tôi phải về nông trường rồi." Giám đốc xưởng đào nếm một ngụm, gật đầu nói.
Vậy là, giám đốc xưởng đào xách cái sọt của mình, chất vững chắc 40 lọ đồ hộp. 40 lọ này, coi như trừ thẳng vào tiền lương của hắn ta.
Siêu Sinh chỉ uống một ngụm nước, liếm môi nhìn mẹ.
Trần Nguyệt Nha lấy 5 tệ ra, đưa cho Lưu Ngọc Quyên: "Em mua cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một lọ ăn. Đây là tiền."
"Xưởng đồ hộp của mình, giám đốc ăn đồ hộp còn phải mua sao?" Đặng Thúy Liên cảm thấy đây chẳng phải là chuyện đùa sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play