Sau cuộc thi ý tưởng, tin tức lan khắp trường. Nhóm của Lâm Tuyết giành vị trí cao nhất, và điều khiến mọi người bàn tán không ngừng chính là sự thay đổi bất ngờ của cô. Tống Vân ngày trước rụt rè, nhút nhát, nay lại dám đứng ra điều khiển nhịp độ, thậm chí còn khiến cả lớp phải trầm trồ trước những lời phân tích sắc bén.

Ánh mắt của Hàn Dương từ đó cũng khác đi. Trước kia, cô chỉ là một cái tên mờ nhạt trong danh sách bạn học, giờ anh lại thấy bản thân vô thức dõi theo từng hành động của cô. Cái cách cô nở nụ cười tự tin, ánh mắt sáng rực khi nói chuyện, tất cả đều khiến anh cảm thấy xa lạ nhưng không thể rời mắt.

Trên đường rời lớp, Hàn Dương bất ngờ đi chậm lại, bước song song cùng cô.

“Ý tưởng hôm nay…” – giọng anh khàn trầm – “tốt hơn tôi nghĩ.”

Lâm Tuyết thoáng khựng lại, đôi môi cong lên, bình thản đáp:

“Cảm ơn. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, lặng lẽ mà sâu thẳm. Ở phía xa, Tống Vy đứng nhìn, nụ cười quen thuộc chợt cứng lại.

Buổi chiều hôm đó, trong phòng câu lạc bộ, Tống Vy tìm gặp Lâm Tuyết. Cô vẫn giữ vẻ ngoài tươi sáng, nhưng trong ánh mắt đã có chút dò xét.

“Cậu thay đổi thật đấy, Tống Vân. Trước đây cậu luôn lặng lẽ, còn bây giờ… giống như đang cố giành spotlight.”

“Có gì sai sao?” – Lâm Tuyết nghiêng đầu, giọng dịu dàng nhưng kiên định.

“Không sai. Chỉ là, ai cũng có vị trí của mình. Nếu đi sai chỗ…” – Tống Vy mỉm cười, câu nói bỏ lửng.

Lâm Tuyết nhìn thẳng vào mắt cô, môi nhếch nhẹ.

“Vị trí là do người khác sắp đặt, hay do chính mình giành lấy?”

Một câu hỏi khiến Tống Vy thoáng chững lại. Cô không trả lời, chỉ khẽ cười rồi bỏ đi. Nhưng trong lòng, dự cảm bất an càng lớn dần.

Đêm đó, Lâm Tuyết ngồi bên bàn học, mở cuốn sổ chiến lược, viết vài dòng chữ nắn nót:

Nam chính đã có vết nứt trong định kiến. Nữ chính bắt đầu nghi ngờ. Bước tiếp theo: để cô ta tự hoang mang, còn mình chỉ cần đứng ở vị trí quan sát.

Ngày hôm sau, sự kiện bất ngờ xảy ra. Trên đường về ký túc, Tống Vy bị một nhóm học sinh từ khoa khác chặn lại, cố tình gây sự. Trong nguyên tác, đây là lúc Hàn Dương xuất hiện, ra tay cứu giúp, từ đó khiến tình cảm đôi bên thêm gắn kết. Nhưng lần này, Lâm Tuyết lại có mặt trước.

Cô đứng cách vài bước, im lặng theo dõi. Trong đầu thoáng hiện lên suy nghĩ: Nếu mình bước ra, mạch truyện sẽ hoàn toàn rẽ hướng.

Và rồi, cô không chần chừ nữa. Bước chân dứt khoát, giọng nói vang lên lạnh lùng:

“Các người không thấy hành động này thật rẻ mạt sao?”

Nhóm học sinh kia sững lại, không ngờ Tống Vân – người họ biết vốn yếu đuối – lại dám lên tiếng đối đầu. Ngay lúc ấy, Hàn Dương xuất hiện.

Mọi chuyện vẫn giống kịch bản ban đầu, nhưng ánh mắt của anh lại không còn dừng ở Tống Vy nữa. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết – người đã can đảm đứng ra trước.

Khi tình hình được giảng viên phát hiện và giải tán, Hàn Dương bước đến gần cô, giọng trầm thấp hơn bình thường:

“Cô… không giống như trước đây.”

Lâm Tuyết cong môi cười khẽ:

“Có lẽ vì trước đây anh chưa từng nhìn kỹ.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao mảnh, khắc vào tâm trí anh. Tống Vy đứng bên cạnh, bàn tay siết chặt, trong lòng dấy lên nỗi hoảng hốt khó tả. Vị trí vốn thuộc về cô… đang dần lung lay.

Đêm hôm đó, Lâm Tuyết đứng bên cửa sổ, ngắm ánh đèn ngoài sân trường, đôi mắt ánh lên vẻ quyết liệt.

“Ván cờ chính thức bắt đầu rồi. Và lần này, mình sẽ không thua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play