Lâm Tuyết tỉnh dậy trong căn phòng xa hoa, ánh sáng ban mai rọi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt… không phải của cô.
“Không thể nào…” Cô chạm tay vào gương mặt mịn màng, trắng hồng, hoàn hảo. Khuôn mặt trong gương là nữ phụ Tống Vân, một nhân vật mà Lâm Tuyết từng ghét cay ghét đắng trong cuốn tiểu thuyết yêu thích.
Trong đầu cô bỗng hiện lên những dòng chữ:
“Nhiệm vụ: Trở thành bạch nguyệt quang trước khi kết thúc truyện. Nếu thất bại, số phận sẽ kết thúc đau thương.”
Lâm Tuyết cười lạnh, vừa hoảng sợ vừa kích thích:
“Thế này thì thú vị rồi… Mình sẽ viết lại kịch bản.”
Ngay sau đó, cảnh tượng hiện ra trước mắt: nàng Tống Vân bản gốc đang bị nữ chính gốc dằn mặt, nam chính lạnh lùng đứng bên cạnh, ánh mắt nghi ngờ. Nếu đi theo cốt truyện cũ, Lâm Tuyết – giờ là Tống Vân – sẽ bị hắt hủi, mất danh tiếng, thậm chí bị hại nặng.
“Lần này, sẽ khác…” Lâm Tuyết nhẩm thầm. Cô quyết định không làm theo kịch bản cũ, quan sát mọi thứ và tìm ra cách “lật ngược thế cờ”.
Ngay buổi sáng đầu tiên, Lâm Tuyết đã tìm cách tiếp cận nam chính Hàn Dương – người từng chỉ yêu nữ chính gốc. Cô không vồ vập, cũng không yếu mềm. Thay vào đó, cô để ánh mắt mình tỏa sáng một cách tự nhiên, nụ cười thoáng qua nhưng đầy ẩn ý.
Hàn Dương nhìn cô một giây, khẽ nhíu mày, có vẻ bất ngờ. Lâm Tuyết thầm mỉm cười: “Đây mới là khởi đầu của mình.”
Và thế là, nữ phụ từng định mệnh thất bại bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường trở thành bạch nguyệt quang…