Sáng hôm sau, Lâm Tuyết – giờ mang thân phận Tống Vân – bước vào lớp với một tinh thần khác hẳn. Cô không còn là nữ phụ run sợ trước mọi ánh mắt nữa. Thay vào đó, cô quan sát từng chi tiết: góc học tập của nam chính Hàn Dương, cách Tống Vy cười, cách các bạn phụ động viên nhau, và cả những kẻ thù âm thầm rình rập.
Trong giờ học, giảng viên giao một bài tập nhóm quan trọng, yêu cầu mỗi nhóm trình bày ý tưởng sáng tạo nhất. Lâm Tuyết nhanh chóng tính toán: đây là cơ hội để lật ngược kịch bản. Nếu nhóm của cô thành công, cô không chỉ gây ấn tượng với Hàn Dương mà còn chiếm được sự chú ý của cả lớp.
Cô khẽ nhếch môi, nắm lấy vai trò “điều phối” nhóm. Một nhân vật phụ thường bị hắt hủi – cậu bạn tên Khương Lâm – vốn nhút nhát và bị coi thường, bất ngờ được cô dẫn dắt. Lâm Tuyết khéo léo sắp xếp phần trình bày sao cho cậu ấy tỏa sáng, khiến cả lớp trầm trồ.
Hàn Dương ngồi cạnh, ánh mắt dõi theo cô. Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của anh. Lâm Tuyết nhịn cười trong lòng: “Một bước đầu thành công… nam chính đã chú ý rồi.”
Tuy nhiên, Tống Vy không dễ bị loại khỏi cuộc chơi. Cô ấy tiến đến, nụ cười rạng rỡ nhưng ẩn ý khó đoán:
“Tống Vân, cậu thực sự biết cách gây chú ý, nhưng đừng quên ai mới là trung tâm.”
Lâm Tuyết mỉm cười tinh quái, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
“Cảm ơn… nhưng trung tâm hay không còn phụ thuộc vào cách nhìn nhận, phải không?”
Câu nói vừa đủ khéo léo để không làm Tống Vy nổi giận nhưng cũng đủ tạo sự cạnh tranh tinh tế, khiến mọi ánh mắt đều hướng về cô.
Buổi trưa, trong khu vườn trường – nơi thường xuất hiện các sự kiện quan trọng trong truyện – Lâm Tuyết quyết định tiến thêm một bước. Cô tiếp cận Hàn Dương, trò chuyện về bài tập vừa xong, nhưng không phải bằng sự van xin hay cầu cạnh. Thay vào đó, cô bình tĩnh, tự tin, chia sẻ quan điểm cá nhân:
“Mình nghĩ nếu kết hợp cách trình bày nhóm khác với chiến lược thuyết trình, kết quả sẽ tốt hơn. Anh thấy sao?”
Hàn Dương nhíu mày, ánh mắt lấp lánh một chút tò mò:
“Ý kiến này… hợp lý.”
Đây là bước thử đầu tiên của nữ phụ – không chỉ tạo cơ hội chứng minh bản thân, mà còn tạo mối liên kết tinh tế với nam chính, khiến anh phải quan sát cô nhiều hơn.
Chiều đến, Lâm Tuyết tiếp tục theo dõi Tống Vy, quan sát cách cô tương tác với các bạn, cách cô lấy lòng giảng viên. Cô ghi chép cẩn thận: đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh, và tìm cách dùng chính sức mạnh của nữ chính gốc làm bàn đạp cho mình.
Trong lúc đứng một mình bên hồ nhỏ, Lâm Tuyết thầm nhủ:
“Mình sẽ không vội vàng. Mỗi hành động, mỗi lời nói đều phải chuẩn xác. Mục tiêu không chỉ là nam chính, mà còn là tự do, là quyền kiểm soát số phận.”
Cô nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt đầy quyết tâm: “Bạch nguyệt quang… sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình.”
Buổi tối, Lâm Tuyết bắt đầu lập sơ đồ chiến lược, ghi rõ từng nhân vật, từng tình huống cần tác động, và cách để từng bước lật ngược cốt truyện. Đây là bản kế hoạch dài hơi, vừa để phòng thủ, vừa để tấn công – một nữ phụ không còn sợ hãi, mà chủ động nắm quyền trong tay.
Và thế là, nữ phụ từng định mệnh thất bại chính thức bước vào trò chơi lớn, nơi mỗi hành động đều mang ý nghĩa quyết định cho số phận của cô…