Cánh cửa máu rít lên từng tiếng như tiếng gào của vạn hồn, rồi khép lại trong chấn động rung trời. Những sợi xích cổ xưa đan chặt, hàn gắn mọi khe hở, nhốt Huyết Quỷ vào tận đáy vực. Từ hầm sâu vang ra một tiếng rít cuối cùng, xé toạc không gian, rồi chìm vào im lặng vĩnh hằng.
Máu tan dần khỏi nền đất, để lại những vệt đỏ loang lổ như vết khắc không bao giờ phai.
Thẩm Hàn quỳ rạp, máu tuôn không ngừng. Đôi mắt hắn mở to, gân xanh nổi lên nơi trán, tràn đầy tuyệt vọng và căm hận. Hắn cố bò về phía Lâm Tuyết, bàn tay run rẩy chạm gần đến gấu váy nàng, giọng vỡ nát:
“Ngươi… ngươi là của ta… tại sao lại phản bội ta… Ta mới là người… đáng sống…”
Lâm Tuyết lặng lẽ cúi xuống, đôi mắt trong suốt soi rõ bóng dáng hắn. Trong khoảnh khắc, không còn oán hận, cũng chẳng còn thương xót, chỉ là sự lạnh lùng tuyệt đối:
“Ngươi sai rồi, Thẩm Hàn. Từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ thuộc về ngươi. Và mạng của ngươi, vốn là để trả cho những oán hồn mà ngươi chôn sống.”
Một luồng gió lạnh thổi qua. Máu hắn dần thấm xuống nền đất, bị những ký hiệu cổ hút lấy. Trong ánh sáng nhạt nhòa, thân thể Thẩm Hàn co quắp, rồi chậm rãi tan biến, như thể chính đất đá này nuốt chửng hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play