Cố Nhược luôn cảm thấy tiền mà người khác nhét vào tất thối, giày thối quá bẩn. Trước mặt mọi người mà lại móc tiền từ trong giày, trong tất ra thì cũng không hay ho gì.

Nhưng cô cũng không có tiền để mua loại ví đựng tiền đẹp đẽ được bày bán trong cửa hàng bách hóa, thế nên chỉ có thể nhặt vải vụn còn dư lại sau khi may quần áo cho người trong nhà, rồi tự may cho mình một cái túi vải nhỏ có khóa chìm. Bình thường, cô đều để nó ở bên trong túi áo kép.

Hiếm khi lại thấy có người dùng ví tiền, cô không khỏi tò mò mà nhìn một chút. Cô cũng hơi bất ngờ khi thấy kiểu dáng ví tiền của anh lại đơn giản bình thường như thế, nhìn có vẻ như là đã dùng được mấy năm rồi. Cũng có thể là do ngày nào cũng lấy tiền ra dùng nên không chú ý đến phần góc cạnh đều đã bị mài mòn, nhìn kỹ thì đường chỉ còn hơi bung ra một chút.

Đúng là hiếm có, không giống một số nhà giàu mới nổi khác ở trong thị trấn, vừa phát tài là ăn xài phung phí, khoe khoang đủ kiểu.

Trong lòng Cố Nhược thầm than một tiếng. Khi thấy Mạnh Thiêm đưa tờ tiền một trăm đồng, cô cũng không để ý đến chuyện ví tiền của đám nhà giàu mới nổi nữa, mà vội vàng nhận tiền rồi thối tiền thừa cho người ta.

“Đi thong thả nhé!”

Thu vào một trăm đồng, thối lại năm đồng, lại có thêm một khoản tiền lời kha khá rồi. Cố Nhược không cách nào kiềm chế được nụ cười trên mặt, hai hàng mi mắt cong cong, lúc nói lời tạm biệt cũng tràn đầy nhiệt tình.

Mạnh Thiêm nhìn cô một cái rồi nói: "Tạm biệt." Sau đó anh mới xách túi câu đối lớn mà rời đi.

"Bán buốn tốt quá nhỉ, trực tiếp mua hết cho cô luôn." Sạp câu đối trong chốc lát đã trống không, chị bán lạc và hạt dưa ở sạp bên cạnh thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc.

"Ừm, người cùng thôn nên cũng ưu tiên ủng hộ chuyện bán buôn của tôi một chút ấy mà." Cố Nhược rời mắt khỏi bóng dáng đã đi xa kia, cười mà đáp một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn túi tiền căng phồng trong tay, không nhịn được mà lại cười rộ lên.

Coi như cũng không uổng công cô bận rộn suốt hai tháng nay.

Xa xa truyền đến tiếng pháo, chắc là nhà nào đó đốt pháo ăn cơm tất niên buổi trưa. Nhà họ Cố cũng là hôm nay ăn cơm tất niên, nhưng vì cô bày sạp bán hàng nên cha cô là Cố Lương Sơn đã dời bữa cơm tất niên đến buổi tối.

Nhưng cô vẫn phải về sớm một chút mới được. Mẹ cô không thích làm việc bếp núc, bà ấy chẳng xưa nay đều chưa bao giờ động tay vào làm mâm cơm tất niên cả. Anh trai Cố Hà Hữu của cô thì đã đi nhà cậu mợ từ hôm kia, đến nay vẫn chưa thấy về, mà cho dù có về thì cũng không trông cậy gì được. Còn về phần cha cô - Cố Lương Tài, thì mấy năm trước ông ấy bị máy gặt chặt đứt một cánh tay, mất sức lao động, càng không trông cậy được gì. Bữa cơm tất niên vẫn phải để cô về nhà tự nấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play