Hổ Tử chưa từng đến bệnh viện, nên khi nói đến chuyện này có chút mơ hồ, cậu bé chỉ đơn giản kể lại sự việc, sau đó như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên vô cùng phấn khích.
“Dì Út, ba Trụ Tử nói chúng ta là ân nhân cứu mạng của Trụ Tử, bác ấy muốn cảm ơn chúng ta. Nhưng mà bác ấy phải bận đi bệnh viện chăm sóc Trụ Tử, nên nói là chờ thêm một thời gian nữa, sẽ cho Trụ Tử mang dưa hấu to đến cảm ơn chúng ta.”
Khi nói đến ba chữ dưa hấu to, hai mắt Hổ Tử sáng rực lên, còn nuốt nước miếng một cách vô thức.
Thằng bé thèm dưa hấu rồi, Văn Lê cũng thèm, nhưng hiện giờ với điều kiện này, dưa hấu đâu phải muốn ăn là ăn được. Tuy nhiên, Văn Lê cũng yên tâm, ba Trụ Tử đã nói muốn tặng dưa hấu, chứng tỏ nhà họ biết ơn, sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
“Làm tốt lắm, thưởng cho cháu.” Văn Lê xoa đầu Hổ Tử, đi đến tủ lấy một nắm kẹo đưa cho cậu bé: “Này, chia cho Mễ Lạp và Thang Viên nữa nhé.”
“À đúng rồi, cháu phải nhắc nhở Mễ Lạp và Thang Viên, đừng để chúng nó lỡ miệng nói ra chuyện hôm nay đấy.”
Tạm thời chưa ăn được dưa hấu, có kẹo ăn cũng tốt rồi. Hổ Tử vui vẻ nhận lấy nắm kẹo, đáp: “Dì Út yên tâm, cháu đã dặn dò chúng nó kỹ càng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT