“Vậy bây giờ tính sao? Chị Hai con có nói là sẽ tìm người khác nữa không?” Nhắc đến chuyện hôn nhân của đứa cháu gái ngoại, bà Tô cũng thấy lo lắng. Con bé ốm yếu như vậy, ở cái vùng quê này thật sự rất khó khăn.
“Số đồ mà mẹ đưa cho con, con cất kỹ rồi chứ? Sau này làm của hồi môn cho Lê nhà con, đó là tấm bùa hộ mệnh của con bé, con đừng có tham lam mà cho mấy đứa con trai, cháu nội của con đấy.”
Gia đình Tô Quế Lan ngày xưa kinh doanh đồ khô, tích góp được kha khá tài sản, có không ít đồ cổ, đồ quý giá. Bà Tô hiểu rõ đạo lý giàu không lộ liễu, hơn nữa sớm đã linh cảm có gì đó không ổn nên đã giấu kỹ số đồ đó đi, trải qua mấy lần sóng gió vẫn bình an vô sự.
Thậm chí, bây giờ người dân xung quanh, rất ít người biết nhà họ Tô ngày xưa từng kinh doanh đồ khô.
Mấy năm trước, Tô Chí Cường, cha của Tô Quế Lan, đột ngột qua đời vì xuất huyết não. Bà Tô lo lắng một ngày nào đó mình cũng đột ngột ra đi, số đồ cổ kia sẽ bị chôn vùi dưới đất nên đã lấy ra chia cho các con, mỗi người một phần. Vì thương con gái út ốm yếu, cần tiền bạc nên bà đã chia cho con gái út nhiều hơn một phần, là người được chia nhiều nhất trong số các con cháu.
“Mẹ, mẹ nói như thể con là mẹ ghẻ vậy. Không cần nói đến phần mẹ đã chuẩn bị sẵn, ngay cả phần của con, sau này con cũng sẽ cho con bé.”
Nghe vậy, bà Tô yên tâm: “Ừ, tốt rồi. Con bé ốm yếu, cần có chút của để dành.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT