Nhà mẹ đẻ của bà ở thôn Doãn, xã Hồng Nham, cách thôn Tiểu Sài khoảng hai mươi dặm. Hai mươi dặm ở nông thôn không tính là xa, nhưng hai thôn không có xe buýt, Tô Quế Lan lại không biết đi xe đạp, chỉ có thể đi bộ, như vậy là rất xa.
Tô Quế Lan đi bộ gần hai tiếng đồng hồ mới đến nơi. Trời nắng gắt, dễ khát nước, đến khi về đến nhà mẹ đẻ, nước đã hết sạch, mặt bà bị nắng thiêu cho đỏ rát.
“Ôi chao, sao con lại đến vào giờ này, nắng thế này… mặt mũi cháy nắng hết cả rồi.”
Mẹ của Tô Quế Lan là bà Tô nhìn thấy con gái đến, mặt mũi đỏ bừng, có chỗ còn bị bong da, vội vàng đi lấy nước lạnh cho bà rửa mặt, sau đó vào nhà lấy đường trắng giấu kỹ bấy lâu ra, pha một cốc nước đường đưa cho bà.
Tô Quế Lan là con gái út trong nhà, ngày bà Tô sinh con gái, bà đã nhặt được ba mươi đồng bạc. Lúc đó, chồng bà là Tô Chí Cường bị ông chủ sa thải, ba mươi đồng bạc đó đã giúp gia đình vượt qua cơn khốn khó, còn được ông dùng làm vốn liếng kinh doanh đồ khô.
Bà Tô luôn nói con gái út Tô Quế Lan là sao may mắn của gia đình. Vì điều này mà chị gái của Tô Quế Lan là Tô Quế Phân đã không ít lần tức giận bật khóc, nhưng bà Tô mặc kệ, trong nhà bà chỉ cưng chiều con gái út.
Bà Tô thường nói, nếu hôm đó bà không vì sắp sinh, đau bụng mà đến bệnh viện thì đã không nhặt được ba mươi đồng bạc, không nhặt được ba mươi đồng bạc thì Tô Chí Cường sẽ không liều lĩnh kinh doanh đồ khô, không kinh doanh đồ khô thì cả nhà đã chết đói từ lâu rồi, chứ đừng nói đến chuyện cho con cái học hết cấp 2.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play