Ở nông thôn thị phi nhiều, một cô gái chưa chồng được một người đàn ông cứu, nếu không cẩn thận sẽ bị hủy hoại danh tiếng, việc trả áo càng không thể khoa trương, đây là cách an toàn nhất.
Chủ nhật, hôm nay là thứ tư, tức là ba ngày nữa.
“Vậy được, cứ quyết định như vậy đi, chủ nhật tôi sẽ mang áo đến nhà họ Giang trả.” Văn Lê cong môi cười nói.
“Ừm.” Giang Nguyên khẽ gật đầu, không nán lại thêm nữa. Anh liếc nhìn Hổ Tử đang đứng bên cạnh, tròn xoe mắt nhìn mình với vẻ tò mò, nhắc nhở hai dì cháu sớm quay về, sau đó xoay người rời đi.
Văn Lê không giữ anh lại nữa, tiễn anh đi khuất, sau đó cụp mắt xuống, khóe môi khẽ mím lại rồi cong lên, nói với Hổ Tử: “Đi thôi, chúng ta về nào.”
“Dì Út, người vừa nãy là Giang Nguyên sao? Sao anh lại xuất hiện ở bờ sông nhỏ vậy?”
Văn Lê ướt sũng, lại còn mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình. Để tránh bị người khác nhìn thấy trên đường về, Văn Lê và Hổ Tử phải đi đường vòng, xa hơn một chút. Chiếc áo ướt sũng mặc trên người rất khó chịu, nhưng Văn Lê vẫn giữ tâm trạng vui vẻ, khóe môi mỉm cười, ánh mắt và lông mày đều toát lên vẻ vui sướиɠ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play