Trường cấp ba Phổ Thịnh, Thành phố Minh Châu.
Bầu trời sáng sớm bị nhuộm một lớp mờ nhạt của sương, ánh nắng còn chưa đủ sức xuyên qua, nhưng khoảng sân trường rộng lớn đã rộn ràng tiếng bước chân học sinh.
Lạc Trần bước xuống xe rồi chậm chạm đi qua cổng chính, bóng dáng cao gầy, mái tóc đen lởm chởm các sợi bạc mỏng kéo từ đỉnh đầu xuống. Cậu mặc đồng phục trường một cách chỉnh tề nhìn qua chẳng khác gì với lứa học sinh đang qua lại, cũng cảm nhận được vài cái liếc nhìn như có như không.
Thân phận ở thế giới nhỏ này được sắp xếp không quá tàn tạ, cái tên Lạc Trần đã sớm có danh tiếng trong trường. Không chỉ bởi thành tích học tập đứng trong top cùng với một vài người khác, mà còn vì thân phận của cơ thể này là cháu trai duy nhất của Lạc gia. Gia tộc ấy từ thương nghiệp, chính trị đến quân đội đều có vị thế không thể xem thường.
Ông nội Lạc Viễn, người hiện tại đang nắm quyền của cả gia tộc, từng là nhân vật có sức ảnh hưởng rộng khắp, chỉ riêng uy danh ấy đã đủ khiến người khác phải dè chừng.
Cha mẹ cậu mất vì tai nạn máy bay khi cậu mới mười tuổi, từ đó một tay ông nội chăm lo. Người ngoài thường nói cậu may mắn sinh ra trong gia tài bạc tỷ này, mất cha mẹ vẫn còn chỗ dựa vững chãi, điều này đúng là chẳng sai chút nào.
“Lạc Trần, chào buổi sáng.”
Tiếng chào khẽ vang từ một bạn học đi ngang, mang theo vài phần lấy lòng.
Phải thôi, chỉ cần có một chút quan hệ với người nhà họ Lạc cũng khiến mấy gia tộc nhỏ này kiếm được không ít rồi.
Lạc Trần chỉ nhấc mắt liếc qua, gật đầu cho có lệ, rồi lại thản nhiên bước tiếp. Nét mặt bình lặng đến lạnh nhạt, không mảy may để lộ cảm xúc nào, giống như trong đáy mắt cậu luôn phủ một lớp hồ nước đen sâu không thể dò.
Trong đầu, tiếng của 46382 không ngừng líu ríu.
“Thật là… ký chủ, đây là thế giới hiện đại nhỏ, cậu nên hòa nhập một chút đi chứ, cứ giữ vẻ lạnh lùng này người khác sẽ ngại tiếp xúc, sau đó thì làm sao tìm ra dị thường được…”
Lạc Trần bước vào lớp học, kéo ghế ngồi xuống, lấy sách ra, đôi tay thon dài lật vài trang. Đôi môi cậu khẽ nhếch như chẳng để tâm đến lời phàn nàn kia.
“Tao có bảo mày phải lên tiếng à?”
46382 giật mình thon thót, vui quá mà quên mất nó vẫn đang ở kèo dưới đây này: “Nhưng mà… tôi chỉ nói vậy thôi, không giao lưu thì làm sao tìm được Thực Tâm Giả ẩn nấp chứ?”
“Không cần tìm kiếm nó.” Cậu thản nhiên đáp, đi đến chỗ ngồi trong phòng học rồi ngồi phịch xuống. Cái thứ gọi là Thực Tâm Giả này ấy mà, thích nhất chính là phô diễn sự nổi bật của bản thân.
Một câu nói nhàn nhạt nhưng lại khiến hệ thống lạnh cả vi mạch, không biết tại sao mà rõ ràng ký chủ nhà mình chẳng hề nói gì quá đáng, thế mà lại khiến nó run rẩy như đứng trước sếp lớn vậy đó.
Trong lớp, tiếng nói cười xung quanh không ngừng. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng dần rực rỡ hơn, rọi xuống bàn học của cậu. Mà Lạc Trần vẫn giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh gục trên bàn học, giống như thế giới ồn ào ngoài kia vốn chẳng liên quan gì.
Cửa phòng học lần nữa được đẩy ra, con ngươi của Lạc Trần chiếu lên một bóng người. Cô bé non nớt với khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc ngắn ngang vai và đôi mắt trong veo đang đi về phía bàn bên trên, đặt đồ trên tay xuống mà gương mặt thoáng nét ngại ngùng.
Cô bé vừa bước vào thì 46382 vừa bị dọa sợ lập tức lên tiếng, lần này không phải là chất giọng nhân tính hóa líu lo của nó mà là một giọng đọc lệnh lạnh băng: “Thông báo! Đối tượng nhiệm vụ Lâm Nguyệt Dao đã xuất hiện, ký chủ vui lòng hoàn thiện tốt công tác, bảo vệ đối tượng nhiệm vụ bình an!”
Lạc Trần không quá để ý nhìn bóng lưng nho nhỏ trước mặt mình, trong mắt cậu lại là một cảnh tượng khác, xung quanh Lâm Nguyệt Dao là một làn sương trắng mềm mại, nhưng lại bị một luồng khí đen nhỏ quấn lấy.
46382 sau khi phát xong nhiệm vụ đã quay trở lại thiết lập cũ, nó hớn hở: “Ký chủ, đó chính là Lâm Nguyệt Dao, theo như tôi biết thì trên người mỗi một nhân vật chính của thế giới sẽ có một sức mạnh riêng cần khai phá, chúng ta có thể giúp cô bé dẫn dắt tự khám phá đó.”
Cậu không để ý đến mấy lời lảm nhảm của 46382: “Tao vẫn thích cái giọng thông báo của mày hơn là giọng hiện tại, có thể đổi không?”
46382: “Ký chủ!”
Lạc Trần ấn ấn thái dương cảm thấy đang giật giật của mình, thở dài mệt mỏi: “Gọi tên tao, đừng gọi cái gì mà ký chủ ký chiếc, nhức đầu.”
46382: “Vậy sao được chứ, tôi..”
Chưa nói xong đã thấy được tầm mắt của Lạc Trần nhìn thẳng vào màn hình ảo hiển thị hệ thống, nó vội sửa miệng: “Tôi biết rồi, Lạc Trần.”
Buổi học trôi qua không đọng lại bất kì điều gì trong đầu Lạc Trần, cậu dù sao cũng đâu phải là học sinh thật chứ, trên xe riêng của Kinh gia đã đợi sẵn ở cổng. Người lái xe cung kính mở cửa, cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi lên xe.
Chiếc xe chạy qua những con đường sầm uất của Minh Châu, 46382 lại thì thào trong đầu: “Ký chủ ít nhất cũng nên tìm cách quan sát mục tiêu…”
“Chưa vội.”
Lạc Trần tựa người vào ghế, ngón tay thon khẽ gõ nhịp lên thành cửa kính, chỉ thấy bàn tay ấy chằng chịt các vết sẹo nhỏ nhạt màu, không hiểu nối vết thương như thế nào mới có thể để lại những vết sẹo này. Ánh đèn thành phố dần lên sáng, phản chiếu thành từng mảnh vụn lung linh.
46382 định phản bác, nhưng vừa nhớ đến vụ “ký nhầm người” thì lập tức nuốt lại. Nó càng nghĩ càng thấy uất ức, thế là ngoan ngoãn im miệng, chỉ còn lặng lẽ vận hành, thỉnh thoảng phát ra tiếng “tích tích” bé nhỏ.
Về đến biệt thự nhà họ Lạc, người hầu cúi đầu chào, ông nội đang ngồi trong phòng khách, mái tóc bạc trắng, khí thế nghiêm nghị: “A Trần, lại đây.”
Cậu bước đến, ngồi xuống cạnh ông, mặc dù đối với Lạc Trần mà nói người này vốn chẳng có chút quan hệ gì, nhưng bóng dáng tóc bạc phơ ngồi một mình trên chiếc ghế lớn lại chồng lên một bóng hình mơ hồ trong ký ức, không khỏi khiến cậu hơi mềm lòng.
Thế giới nhỏ cấp thấp này đúng là giỏi nịnh nọt đấy.
Ông nội Lạc Viễn vừa thấy cháu trai nhỏ thì vẻ cương trực trên mặt biến mất tăm, chỉ còn lại nét ôn hòa, ông đưa cho Lạc Trần một tập hồ sơ: “Chuyện điều tra tai nạn đã có tiến triển nhỏ, họ mới có được thông tin này thôi, manh mối bị đứt gãy rồi.”
Nói xong ông khẽ nhìn cháu trai, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu.
Lạc Trần khẽ cười, nụ cười nhạt như có như không: “Con biết rồi, ông không cần lo đâu, thực ra con cũng không còn quá chấp nhặt chuyện này.”
Ông nội nghe vậy thì hai mắt sáng thấy rõ, tai nạn máy bay năm đó để lại cho A Trần vết thương lòng không thể khép lại, bây giờ thấy cháu trai như vậy cũng khiến ông nhẹ nhõm phần nào, không muốn tiếp tục chủ đề u ám này, ông vội bảo Lạc Trần về phòng nghỉ trước.
Lúc bước lên bậc thang, Lạc Trần vẫn nhìn bóng dáng ngồi ở ghế đó, đúng là không giống nhỉ, nếu là ông ấy chắc sẽ đem cái gọi là tai nạn này tra cho kỹ càng, kẻ nào tình nghi cũng chẳng bỏ qua.
Nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót ăn vào tận máu thịt.
Đêm xuống, trong căn phòng rộng lớn của mình, Lạc Trần ngồi bên cửa sổ, ánh đèn neon hắt vào khiến gương mặt trắng muốt càng thêm lạnh lẽo.
Cậu nhắm mắt lại, trong đáy lòng thoáng hiện lên một cảm giác rất quen thuộc, như thể có một sợi dây vô hình nào đó đang lay động. Đó không phải sự nhắc nhở của hệ thống, mà là bản năng đã khắc sâu vào linh hồn từ quá khứ.
Cậu thì thầm, giọng nói như gió đêm lướt qua:
“Xem ra đã đến từ lâu rồi.”
46382 ngẩn ra: “Lạc Trần, cậu nói gì thế?”
Lạc Trần mở mắt, trong đôi con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, rồi nhanh chóng biến mất.
“Không có gì.”
Cậu dựa đầu vào thành ghế, khẽ nhắm mắt, để mặc thế giới ngoài kia tiếp tục vận hành ồn ào náo nhiệt. Nhưng ở nơi sâu thẳm, cậu đã ngửi thấy mùi máu quen thuộc của một trò chơi dài lâu sắp bắt đầu.