Thành phố Minh Châu vốn ồn ào và rực rỡ ánh đèn, nhưng dạo gần đây lại bao trùm một bầu không khí bất an. Tin tức về những vụ mất tích nối tiếp nhau xuất hiện, nạn nhân đều là học sinh tuổi mười sáu, mười bảy, không phân biệt nam hay nữ. Ban đầu chỉ là vài trường hợp rải rác khiến dư luận xôn xao, nhưng chẳng mấy chốc, sự việc lan rộng, trở thành nỗi lo thường trực của phụ huynh lẫn nhà trường. Những con phố quen thuộc giờ đây bị phủ lên một lớp sương nghi ngờ, mỗi bóng tối sau cột đèn cũng khiến người ta bất giác cảnh giác. Và gần đây nhất, ngọn gió bất an ấy đã thổi thẳng vào cổng trường cấp ba Phổ Thịnh, nơi vẫn được coi là an toàn và nề nếp nhất thành phố.
Tin tức những vụ mất tích trong trường Phổ Thịnh bắt đầu râm ran từ cuối tháng. Ban đầu chỉ là một nam sinh lớp mười hai sau giờ tự học buổi tối không thấy trở về ký túc xá, mọi người nghĩ cậu ta lén trốn ra ngoài chơi điện tử hoặc đi dạo với bạn gái. Thầy chủ nhiệm gọi điện thoại nhiều lần nhưng chỉ toàn thuê bao, sáng hôm sau gia đình báo con trai không về nhà, lúc ấy nhà trường mới tá hỏa.
Vài ngày sau, đến lượt một nữ sinh lớp mười một cũng biến mất trong khu nhà vệ sinh phía sau dãy phòng thí nghiệm. Camera hành lang ghi lại hình ảnh cô bé bước vào nhưng không hề có cảnh rời khỏi. Trường hợp này gây xôn xao hơn nhiều, phụ huynh bắt đầu đến trường đòi câu trả lời, cảnh sát cũng lập tức vào cuộc.
Một tuần kế tiếp, liên tiếp ba học sinh khác biến mất, đều không để lại dấu vết. Trường Phổ Thịnh nổi tiếng với thành tích học tập, nhiều học sinh đều là con cháu thế gia hoặc gia đình khá giả. Chỉ trong nửa tháng mà có đến năm vụ mất tích liên tiếp, khiến toàn thành phố náo loạn.
Cổng trường ngày nào cũng chật kín xe cảnh sát, ký túc xá kiểm tra gắt gao, lối đi hành lang đều có bảo vệ tuần tra. Không khí vốn nhộn nhịp của tuổi học trò bỗng trở nên căng thẳng, áp lực, đến tiếng cười trong sân trường cũng dần biến mất.
Lạc Trần ngồi trong lớp, ánh mắt lướt qua cửa sổ nhìn sân thể dục trống trải. Tiếng ồn ào của bạn bè không còn, thay vào đó là những tiếng bàn tán dè dặt, những ánh mắt lo lắng nhìn quanh. Trong tập hồ sơ mới được gửi đến, cậu đã sớm nhận ra điểm chung của những nạn nhân, tất cả đều có quan hệ tiếp xúc với Lâm Nguyệt Dao.
Thế nhưng chẳng một bằng chứng rõ ràng nào cho thấy Lâm Nguyệt Dao liên quan trực tiếp, nhưng sự trùng hợp đến mức này thì chẳng thể coi là ngẫu nhiên.
46382 vang lên trong đầu Lạc Trần, giọng điệu khẩn trương: “Không sai đâu, Thực Tâm Giả đã bắt đầu hành động rồi. Nó đang nuốt dần sinh mệnh của những người quanh nhân vật chính, chính là để tăng tốc độ trưởng thành cho mình. Lâm Nguyệt Dao chắc chắn là mục tiêu cuối cùng.”
Lạc Trần thả lỏng người dựa ra sau ghế, mắt khép hờ, bàn tay gõ nhịp lên mép bàn.
Trong lòng cậu đã có suy đoán, Trác Hàn Dạ dùng những học sinh khác như những tế phẩm, lấy đi sức sống, che giấu bằng màn sương không ai có thể nhìn thấy. Cái gọi là Thực Tâm Giả đã thay đổi một vài thiết lập thì phải, không chỉ hút sức mạnh của nhân vật chính, mà còn có thể tận dụng những con cờ phụ để tăng sức mạnh cho bản thân.
46382 bỗng thấy cậu hơi nghiêng đầu, cả cơ thể hơi căng lên một cách kỳ lạ rồi lại thả lỏng lần nữa, nó ngơ ngác: “Sao thế? Cậu khó chịu ở đâu à?”
Lạc Trần lắc đầu, nhợt nhạt mân mê tay: “Tao vừa thấy người quen thì phải.”
46382 càng ngơ ngác hơn, người quen gì chứ? Cậu quen ai ở cái thế giới này được, chẳng lẽ là người thân của nguyên chủ?
Thế nhưng hệ thống phát hiện Lạc Trần thật sự nhắm hẳn mắt lại, là biểu hiện của việc không muốn tiếp tục nói chuyện.
Tiếng thông báo từ phong phát thanh trường phát thông báo đến tất cả các lớp: [Bất kỳ học sinh nào có bị ảnh hưởng bởi tin tức dẫn đến bản thân cảm thấy tiêu cực hãy đến phòng y tế trường, gặp bác sĩ tư vấn tâm lý học sinh ngay lập tức.]
Buổi chiều, trời âm u, mây đen vần vũ trên mái trường.
Sau giờ học, học sinh được lệnh phải rời khỏi lớp theo nhóm, không được ở lại một mình, tất cả phải cùng nhau an toàn trở về nhà hoặc ký túc xá.
Sân trường đông nghịt, xe cảnh sát đứng chặn ở cổng, giữa đám đông hỗn loạn ấy, Lạc Trần lặng lẽ dựa người vào lan can, ánh mắt dõi xuống.
Ở dưới kia, Lâm Nguyệt Dao bước ra gặp Trác Hàn Dạ trên mặt cô bé là cảm giác bất an không giấu được.
Cậu ta vẫn như thường, cao lớn, rắn rỏi, ánh mắt trầm tĩnh, thỉnh thoảng cúi xuống nói vài câu khiến Lâm Nguyệt Dao bật cười khẽ. Giữa bầu không khí nặng nề, nụ cười ấy như một mảnh sáng mong manh.
46382 kêu réo trong đầu: “Không thể nào! Nhân vật chính lại còn thân thiết với Thực Tâm Giả đến vậy, đây là tự tìm đường chết.”
“Im đi.” Lạc Trần nhàn nhạt nói, ánh mắt không rời hai người dưới kia, cậu biết rõ, Lâm Nguyệt Dao bám lấy Trác Hàn Dạ giống như bấu víu vào một chỗ quen thuộc giữa biển đổi thay. Sợi dây ấy nếu bị cắt, cô bé sẽ rơi thẳng xuống vực sâu, nhưng kẻ mà cô tin tưởng nhất lại chính là thứ quái vật ngấm ngầm cắn nuốt những người xung quanh.
Đêm hôm ấy, trong sân sau của trường, tiếng gió rít qua những cành cây khô, một nam sinh lớp mười hai bị phát hiện hôn mê gần nhà kho cũ. Cậu ta may mắn sống sót, nhưng sau khi tỉnh lại hoàn toàn mất trí nhớ về đêm hôm đó. Báo cáo kiểm tra không tìm thấy dấu hiệu ngoại thương, chỉ có dấu hiệu kiệt sức nghiêm trọng.
Tin tức này lan ra, khiến bầu không khí càng thêm hoang mang. Lạc Trần đã âm thầm quan sát hiện trường, và nhìn thấy một vệt khí đen mờ nhạt như làn sương còn vương trên vách tường, tan biến khi ánh sáng rọi tới.
Thứ khí đen này hoàn toàn trùng khớp với luồng khí quanh Trác Hàn Dạ mà cậu đã nhận ra từ trước.
Ngày hôm sau, trời âm u bất thường. Giờ tan học, Lạc Trần bước ra hành lang, vô tình bắt gặp Trác Hàn Dạ và Lâm Nguyệt Dao đi ngang. Lâm Nguyệt Dao vừa nhìn thấy đã lễ phép chào: “Chào cậu, Lạc Trần.”
Cô bé đã biết Lạc Trần có thân phận thế nào, gia đình cũng đặc biệt nhắc nhở, nếu có đắc tội ai trong trường ba mẹ cũng có thể giải quyết hoặc xin lỗi, chỉ riêng Lạc Trần là không được.
Lạc Trần chỉ khẽ gật đầu, không nói nhiều, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Trác Hàn Dạ thêm một thoáng.
Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của hai người giao nhau. Trong đôi mắt tối đen của Trác Hàn Dạ lóe lên tia sắc bén, như thú hoang thoáng nhận ra một kẻ săn mồi cùng loài, cậu ta dừng bước nửa giây, khóe môi nhếch nhẹ, nụ cười chẳng mang theo chút thiện ý nào, lại giống như khinh miệt.
Lâm Nguyệt Dao ngây ngô không nhận ra sự căng thẳng, chỉ mỉm cười kéo tay bạn mình đi tiếp, nhưng Lạc Trần thì hiểu, ánh mắt ấy chính là lời thừa nhận. Trác Hàn Dạ đã nhận ra thân phận của cậu, một kẻ can thiệp, một người làm nhiệm vụ.
Nhưng điều đáng sợ hơn, hắn không hề có ý định giấu giếm hay cảnh giác, ngược lại còn coi thường, như thể sự hiện diện của Lạc Trần chẳng đáng để hắn bận tâm.
46382 run rẩy lên tiếng: “Cậu ta nhận ra rồi, Lạc Trần, đây không phải trò đùa. Thực Tâm Giả thông thường khi bị phát hiện sẽ tìm cách che đậy, nhưng hắn lại chẳng buồn… điều này có nghĩa là hắn quá tự tin, hoặc đã có kế hoạch vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Lạc Trần không đáp, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng hai người dần biến mất ở cuối hành lang. Trong đôi mắt tĩnh lặng, một gợn sóng mơ hồ thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu hỏi: “Hướng bọn họ đang đi là đâu thế?”
46382 nhanh chóng quét một lượt sơ đồ trường, nhanh nhảu báo lại: “Theo như tôi vừa xem thì có thể là phòng y tế của trường, chắc đối tượng nhiệm vụ cảm thấy bất an nên muốn đến gặp bác sĩ tâm lý, Trác Hàn Dạ hẳn là được cô bé mời đi cùng.”
Trong lúc nó đang lướt lại cốt truyện xem vai trò của bác sĩ y tế thì cả nó và Lạc Trần đều bị âm thanh đằng xa thu hút, chỉ thấy Trác Hàn Dạ vừa mới ung dung kia giờ lại vội vã chạy về phía cổng trường, như thế phía sau có thứ kinh khủng lắm đang đuổi theo.
Lạc Trần nhướng mày nhìn bảng hệ thống, hiển nhiên là muốn nó giải đáp tình hình thử, nhưng hệ thống nhỏ thì biết gì chứ, nó còn đang xem cốt truyện mà.
Trác Hàn Dạ chạy trối chết, chạy đến góc hẻm cách đó hai con phố mới chịu ngừng lại, cậu ta không hiểu nổi sao bản thân có thể xui xẻo đến thế, đụng ngay boss lớn, chưa kịp đến gần của phòng y tế thì cả não bộ đã bao trùm màu đỏ cảnh cáo, nếu không phải lý trí vẫn còn để thoái thác với Lâm Nguyệt Dao thì chắc lộ mất.
Trác Hàn Dạ đá mạnh vào tường: “Mẹ kiếp, đây không phải thế giới nhỏ cấp thấp à? Thế quái nào tao lại xui xẻo đến mức đó hả?”
Cậu ta chửi rủa vào không khi trước mặt một lúc lâu rồi cau có xoa mặt, gắt gỏng: “Thay đổi kế hoạch đi, chúng ta cần tiến hành nhanh hơn.”
Bên này Lạc Trần đăm chiêu nhìn lỗi dẫn vào phòng y tế rồi thản nhiên quay đầu đi về hướng bãi đỗ xe, bây giờ chưa được, cậu vẫn cần sự yên tĩnh hơn.
Nhưng thế giới cấp thấp này bé xíu, Lạc Trần có thể tránh được bao lâu chứ.
Chiều hôm đó, nhà trường tổ chức họp khẩn với phụ huynh. Tin đồn lan khắp nơi, có người nói trong trường có ma, có người nói là bọn bắt cóc, cũng có người nghi ngờ nội bộ học sinh hại lẫn nhau, mọi người tranh cãi không ngừng.
Trong bóng tối, chỉ có vài kẻ biết rõ sự thật, rằng tất cả những mất tích ấy đều xuất phát từ một người duy nhất.
Trác Hàn Dạ.
Và kẻ ấy vẫn ngày ngày mỉm cười, vẫn sánh vai cùng nhân vật chính như một người bạn đồng hành đáng tin cậy.
Đêm xuống, vườn hoa sau viện Kinh gia lại chìm trong tĩnh lặng. Lạc Trần ngồi dưới giàn hoa giấy, lần này không còn là hồ sơ hay tin tức gì nữa mà là một bát mì chay, đang xì xụp ăn thì cái tiếng hệ thống lạnh băng dành riêng cho thông báo của 46382 vang lên: “Nguy cơ với Lâm Nguyệt Dao đang ở mức độ: Cực cao.”
Cậu khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt không mang theo cảm xúc, chỉ còn lại bóng dáng mờ nhạt dưới ánh trăng.
“Được rồi, tao cảm thấy tâm lý tạo hiện hơi nhạy cảm, mai chúng ta đến gặp bác sĩ tâm lý nào.”
Buổi chiều, bầu trời phủ một màu xám nhạt. Mây thấp kéo dài, gió thổi từng cơn khiến hàng cây trong sân trường Phổ Thịnh xào xạc, lá non bị quật nghiêng, lả tả vương xuống lối đi lát gạch.
Không khí mang theo chút oi nồng sau mưa, vừa ẩm vừa lạnh, như thể báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy đến.
Lạc Trần bước chậm rãi dọc hành lang, bóng dáng cao gầy phản chiếu lên khung kính cửa sổ. Tiếng gió rít qua khe cửa, hòa cùng tiếng bước chân vang vọng, khiến khoảng không vốn đông đúc của trường học nay trở nên trống trải khác thường. Cậu đưa tay giữ lại nếp áo sơ mi bị gió thổi phập phồng, ánh mắt bình thản nhưng sâu lắng, như đang dõi theo điều gì nơi xa xăm.
Đích đến là phòng y tế nằm cuối dãy nhà A. Cánh cửa trắng khép hờ, tấm biển treo trên tường lắc lư theo gió, phát ra tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ. Khi dừng lại trước ngưỡng cửa, Lạc Trần nâng tay, tiếng gõ cửa vang lên ‘”cộc, cộc”.
Bên trong vang lên giọng nói dịu dàng trong trẻo của một cô gái: “Mau vào đi.”