Thật kỳ lạ, một người luôn cảnh giác cao độ như hắn, vậy mà lại ngủ say như chết trong một bãi chiến trường đầy xác chết và biển máu.

Đúng vào giữa mùa đông lạnh giá, ánh trăng như nước.

Ninh Triệt nằm trên chiếc ghế đá dài trong sân, hơi lạnh dần dần lan tỏa khắp tứ chi, thấm vào tận tủy.

Lạnh! Hắn theo bản năng cuộn tròn người lại.

Đau! Hắn không kìm được cắn cắn môi dưới.

Ồn ào! Bên tai là tiếng thở dốc từ xa đến gần.

A... Ai gan lớn thế, dám đến gần bổn tôn như vậy!

Ninh Triệt từ từ mở hai mắt.

Trăng sáng chẳng biết đã đi đâu.

Bóng cây, sân vườn và những xác chết đầy đất đều biến mất không còn dấu vết.

Trong tầm mắt là một mảng đen nhánh, không còn mùi máu tươi, không khí thoang thoảng hương hoa hồng. Trong hương thơm ngào ngạt đó còn xen lẫn từng đợt hương tuyết tùng dịu nhẹ, sự mát lạnh trung hòa vị ngọt, không hề gây ngấy.

Ninh Triệt hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần và cơ thể sảng khoái.

Ngay sau đó, lông tơ dựng đứng!

Hắn nhạy bén nhận ra mình đang ở trong một không gian kín, không phải là sân trước đại điện.

Mùi hương này rất có thể là một loại độc dược nào đó!

Sống sót nhiều năm ở Ma giáo, nguyên tắc thứ hai là phải cố gắng hết sức để tự cứu mình.

Ninh Triệt lập tức vùng vẫy muốn đứng dậy, vừa bò đến mép giường đã bị một đôi bàn tay lớn vớt trở lại.

“Đi đâu đấy?” Giọng ngái ngủ lười biếng truyền đến từ phía sau.

Ninh Triệt theo bản năng khuỷu tay đánh một cú, rồi trở tay siết chặt cổ người phía sau. Hắn cảm thấy thể lực mình đã hồi phục khá nhiều, nên bàn tay cũng dùng chút sức.

“Khụ khụ!”

Phó Thành Quân mơ màng bị đẩy ra xa, còn chưa kịp phản ứng đã bị bóp cổ. Bàn tay của người kia tuy không còn mềm như bông như hôm qua, nhưng cũng có dùng sức.

Anh nắm lấy cổ tay Ninh Triệt, bật đèn đầu giường.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên sườn mặt Ninh Triệt, làm dịu đi sát khí nguy hiểm, và khiến người có gương mặt không biểu cảm kia thêm chút ngây thơ.

Phó Thành Quân lại hiểu lầm…

Giọng anh đầy ám muội: “Đây là trò chơi gì vậy? SM sao? Người đại diện của cậu dạy à?”

Ninh Triệt thích nghi một lúc mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đầu óc dần trở nên tỉnh táo.

Ma Tôn đã chết, Hứa Già đã bị trừ, mình đã lên ngôi. Sau khi kiệt sức thì bị người ta hạ độc đưa đến dị tộc. Người này có thuốc giải. Tất cả vừa rồi là mơ mà lại không phải mơ, rõ ràng là thành quả tâm huyết nửa đời của mình.

Vừa mới trở thành tân Tôn chủ, liền bất ngờ mất đi tất cả. Ninh Triệt có chút nản lòng, buông lỏng tay ra.

Phó Thành Quân sờ đầu hắn, tâm trạng rất tốt nói: “Ngoan, chờ hôm nay xong chuyện lớn, chúng ta có rất nhiều thời gian để chơi.”

Nói xong, anh cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn trợ lý gửi tới, khóe miệng nhếch lên đầy thâm ý.

Rèm cửa điện tự động kéo ra đúng giờ.

Nắng sớm lờ mờ, mặt trời vừa ló rạng.

Mây hồng rực như một lớp lụa mỏng nhẹ nhàng phủ lên bầu trời xanh thẳm. Trong đó, một đám mây rực rỡ nhất đã nhuộm đỏ cành cây ngoài cửa sổ như san hô. Sắc đỏ chói lòa, khiến người ta không mở mắt ra được.

Ninh Triệt ngước nhìn gốc san hô kia, trong mắt lóe lên ngọn lửa rực rỡ, tràn ngập ánh mặt trời.

Khi cửa phòng tắm một lần nữa mở ra, Ninh Triệt chớp chớp mắt, xua tan dã tâm hừng hực trong mắt.

Phó Thành Quân đã cho người mang đến hai bộ trang phục vest thích hợp cho Ninh Triệt, lại nhờ một dì giúp Ninh Triệt chỉnh trang, rồi đeo vòng ức chế, hai người lên đường đến biệt thự lớn.

Cánh cửa lớn mở ra, đèn đuốc sáng trưng, trang trí trong nhà càng thêm tráng lệ hơn hôm qua.

Trong phòng khách có ít nhất hơn một trăm người, chỉ riêng Phó Trầm cùng mẹ con tình nhân của ông ta đã chiếm nửa giang sơn. Nhà họ Lệ cũng đến đông đủ, hai bên nâng chén trò chuyện, không khí có vẻ rất hòa thuận.

Khi hai người đến gần, tiếng người dần nhỏ lại. Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào người đi phía sau Phó Thành Quân.

Ninh Triệt được Phó Thành Quân ôm trong lòng ngủ một đêm, các triệu chứng của kỳ mẫn cảm đã giảm đáng kể, tinh thần và thể lực đều hồi phục không ít.

Hắn mặc một bộ vest màu trắng, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, những sợi tóc lòa xòa trên trán cũng được chải chuốt tỉ mỉ, hoàn toàn không còn vẻ tiều tụy như hôm qua, trông vô cùng rạng rỡ và cuốn hút.

Những đứa con khác của nhà họ Phó thấy người tình của anh cả đột nhiên xuất hiện, tụm lại với nhau buông lời mỉa mai.

“Người tình nhỏ của anh cả nhìn đẹp thật đấy.”

“Nhìn cậu ta cao ngạo thế kia, chắc không phải Omega bình thường đâu.”

“Không bình thường thì cũng thế thôi, chẳng phải cũng sẽ bị ngủ, còn anh cả thì phải đính hôn sao! Hắn còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của bố được à?”

Các loại ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía Ninh Triệt, những lời xì xào to nhỏ lọt vào tai, nhưng hắn không hề bận tâm. Hắn chỉ đứng trước quầy bánh ngọt, nhìn chằm chằm một cách xuất thần.

Lần cuối cùng ăn uống là khi hắn cho Ma Tôn uống thạch tín. May mà lúc đó hắn tâm trạng tốt nên ăn được nhiều một chút, nếu không chưa đợi được thuốc giải đã chết đói rồi.

Ninh Triệt nhìn chằm chằm một miếng bánh kem dâu tây, phân vân xem có độc hay không. Bên kia, Phó Thành Quân đã tiến lên chào hỏi mẹ của Lệ Tư.

“Cô”

Lệ Tư đi theo sau mẹ, ánh mắt đầy mong chờ không hề che giấu. Sau một đêm, cô đã nghĩ thông suốt. Mặc kệ có Omega xinh đẹp tuyệt trần nào đi nữa, cuối cùng anh Thành Quân vẫn là của cô.

Đây là chuyện đã được hai gia tộc ấn định dưới áp lực, không có đường cứu vãn.

Phó Đình đưa cho Phó Thành Quân một ly rượu, vẻ quan tâm nói: “Những ong bướm bên ngoài thì đừng mang về nhà nữa, sau này con nên tĩnh tâm lại.”

Phó Thành Quân mỉm cười gật đầu, không trả lời.

Phó Trầm ngồi ở ghế sofa chủ tọa, không lộ ra hỉ nộ. Thấy mọi người đã đến đông đủ, ông ho khan một tiếng để bắt đầu buổi tiệc.

“Mọi người đã đến đủ, vậy tôi cũng không kéo dài nữa. Hôm nay là tiệc đính hôn của Thành Quân và Lệ Tư, mong mọi người làm chứng.”

Nói xong, ông vẫy tay gọi Lệ Tư: “Tiểu Tư à, sắp là người của nhà họ Phó rồi, có yêu cầu gì với Thành Quân cứ tự nhiên nói ra, cậu sẽ làm chủ cho cháu.”

Lệ Tư đi đến bên cạnh Phó Trầm, đầu tiên là e thẹn nhìn Phó Thành Quân, sau đó nũng nịu nói: “Thật sao ạ?”

Phó Trầm gật đầu. Lệ Tư càng thêm tự tin, ngón tay chỉ vào Ninh Triệt, hai mắt như muốn phun ra lửa: “Cháu muốn hắn vĩnh viễn không được gặp anh Thành Quân nữa!”

Tình địch đối đầu, quần chúng hóng chuyện.

Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía Ninh Triệt, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán vào miếng bánh kem dâu tây.

Nghe vậy, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn Phó Thành Quân. Người kia đứng sừng sững giữa đám đông ồn ào, nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư.

Nhưng Ninh Triệt lại nhìn ra một vẻ hả hê.

Xem ra anh ta định chuyển mâu thuẫn sang người hắn, mượn cơ hội chó cắn chó giữa hắn và họ để toàn thân rút lui. Đúng là một nước cờ hay.

Ninh Triệt đã quen với sự phản bội. Tương tự, hắn cũng không tin tưởng bất kỳ ai.

Hắn không tức giận cũng không bực bội, thong thả ngồi xuống ghế. Ánh mắt liếc lên, hắn hài hước nói: “Tiểu nha đầu muốn tranh đàn ông với ta à?”

“Cái gì?” Lệ Tư càng thêm tức giận, chạy vài bước đến trước mặt Ninh Triệt. Cô ta chỉ tay vào hắn la lên: “Tôi và anh Thành Quân thanh mai trúc mã, anh ấy cần một người vợ hiền lành, dịu dàng chứ không phải loại tiện nhân yêu mị không rõ lai lịch như anh!”

Ninh Triệt cảm thấy ngón tay chỉ vào mình rất chướng mắt. Hắn tùy tiện nhặt một viên hạt dẻ từ chiếc bánh kem, bắn vào đầu gối Lệ Tư. Lợi dụng lúc cô ta lảo đảo, hắn vỗ nhẹ vào mông cô ta một cái, xua cô ta ra khỏi trước mặt mình.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nụ cười nửa miệng, nguy hiểm mà mị hoặc.

Nhìn Lệ Tư, hắn lười biếng mở lời: “Thật ra ta cũng muốn đi lắm, nhưng Thành Quân ca ca của ngươi lại dùng thuốc để khống chế ta, khiến ta muốn đi cũng không được đâu~”

Hắn liếc nhìn Phó Thành Quân, ánh mắt tưởng chừng đa tình nhưng lại không thấy nửa phần ấm áp.

Ném ra một quả bom, Ninh Triệt khoanh tay, cùng mọi người xem kịch vui.

Đám con cái nhà Phó thì thầm to nhỏ: “Anh cả còn cho người ta uống thuốc nữa!”

“Không nhìn ra, anh cả chơi ngầu quá!”

Phó Thành Quân bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi.

Anh vốn chỉ muốn xem người này vì lấy lòng anh có thể làm đến mức nào, nên mới ngồi yên quan sát phản ứng của hắn.

Không ngờ, người này lại có cái miệng sắc sảo, không chịu để mình chịu thiệt. Chỉ hai câu nói đã lái mũi nhọn về phía anh.

Phó Thành Quân nâng ly về phía mọi người, tiến đến trước mặt Lệ Tư vỗ đầu cô ta, trấn an: “Ngoan, Tiểu Tư, đừng cố chấp với anh nữa. Anh không thể nảy sinh tình yêu với em gái mình được.”

Lệ Tư vừa giận vừa bực, kéo tay áo Phó Thành Quân không buông. Cô ta van xin: “Anh Thành Quân, nếu anh không chấp nhận em, cậu và nhà em sẽ làm khó anh. Anh đi đến bước này đâu có dễ dàng, anh cũng không muốn thế, đúng không?”

Phó Thành Quân liếc nhìn Phó Trầm, mặt ông ta đã tím tái, ánh mắt đầy tàn nhẫn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Phó Trầm hiếm khi nổi giận, không phải vì ông ta có tính tình tốt, mà vì Phó Thành Quân quá ngoan ngoãn.

Nếu là trước khi nắm quyền, Phó Thành Quân chắc chắn sẽ lập tức khuất phục và nỗ lực gấp bội để thích ứng với chỉ thị mới của cha.

Nhưng bây giờ?

Xin lỗi, cánh tôi cứng rồi!

Phó Thành Quân cười nhẹ, không nói gì thêm. Anh kéo tay trái của Ninh Triệt, đeo chiếc nhẫn hôm qua Phó Trầm đưa cho anh vào ngón áp út của hắn.

“Phó! Thành! Quân!”

Giọng nói lạnh lẽo như băng từ phía sau vang lên.

Phó Trầm đứng dậy, đè nén cơn giận, trầm giọng nói: “Ta có thể đỡ con lên, cũng có thể kéo con xuống.”

Phó Thành Quân cười: “Ba đừng nóng giận.”

Vì, những ngày tức giận còn ở phía sau cơ!

Anh đi đến sau lưng Ninh Triệt, hai tay đặt lên vai hắn. Vẫn là vẻ ngoài ấm áp như gió xuân, không chút hoảng loạn.

“Ba luôn bác ái, nên mới con đàn cháu đống như vậy.”

Anh lướt mắt qua đám anh em trong phòng, đáy mắt đầy sự châm biếm. “Với mức độ yêu trẻ con của ba, chắc chắn ba không thể từ bỏ cháu nội của mình, đúng không?”

“Cháu nội?”

Mọi người chưa kịp phản ứng.

Cánh cửa lớn mở rộng, rất nhiều phóng viên giơ máy ảnh chụp tới tấp. Người bạo gan hơn trực tiếp kéo cửa sổ ra, chĩa micro vào hỏi:

“Xin hỏi cuộc hôn nhân giữa Phó thị và Lệ thị là một cuộc hợp tác thương mại sao?”

Cả hội trường đều hoảng hốt trong giây lát, chỉ có một mình Phó Thành Quân đứng thẳng tắp, đối mặt với truyền thông vẫn tự nhiên và hào sảng.

Tiếng máy ảnh chớp nhoáng và đèn flash nhấp nháy liên tục thực sự làm Ninh Triệt giật mình.

Hắn đoán Phó Thành Quân có hậu chiêu, nhưng không ngờ anh ta lại dẫn thiên lôi đến!

Ninh Triệt đột nhiên cứng người lại.

Thiên lôi đánh xuống, tất nhiên phải cất bước mà chạy!

Nhưng mông hắn còn chưa rời khỏi ghế, đã bị một đôi bàn tay to lớn và ấm áp ghì chặt xuống.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt của Phó Thành Quân. Ánh mắt sâu thẳm, kiên định, dường như đang thầm an ủi.

Mùi tuyết tùng quen thuộc lan đến, khiến người đa nghi, tàn nhẫn như hắn lại bất giác thả lỏng.

Phó Thành Quân nở nụ cười chuyên nghiệp đối mặt với phóng viên: “Nhà họ Phó chúng tôi và nhà họ Lệ vốn là thân thích, quan hệ mật thiết là chuyện bình thường, hợp tác cũng là sớm muộn. Tuyệt đối sẽ không có cái màn liên hôn xấu xa, dơ bẩn như xã hội phong kiến. Hôm nay sẽ không có, sau này càng không.”

“Vậy xin hỏi Phó tiên sinh, đối tượng đính hôn của ngài có phải là vị Omega bên cạnh không? Chuyện cháu nội vừa nói là thế nào?”

Phó Thành Quân không vội trả lời, quay đầu từ từ nhìn quanh một lượt.

Ánh mắt khinh miệt, hài hước, hả hê từ khắp nơi dưới ánh đèn flash lộ rõ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành những nụ cười chuyên nghiệp chuẩn mực.

Đối mặt với truyền thông, mỗi người đều tỏ ra vẻ điềm đạm, đoan trang.

Những suy nghĩ lạnh lùng, âm u và đầy uy hiếp đó đều được cất giấu vào đáy lòng, nơi không thể nhìn thấy ánh sáng.

Phó Thành Quân rất hài lòng với vẻ mặt của họ, đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia thích thú.

Anh nắm tay Ninh Triệt, nói đầy ám muội: “Omega của tôi mang thai rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play