Tiệc tối nhà họ Phó mỗi tháng một lần lại đến hẹn.
Mọi người quây quần bên bàn, cười nói vui vẻ. Khác với mọi lần, tiệc tối hôm nay có sự góp mặt của hai gia đình.
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chủ tọa có gương mặt cương nghị, những sợi tóc bạc bên thái dương càng khiến ông trông phong trần hơn.
Phó Trầm nâng chén, cất cao giọng: “Sau này hai nhà chúng ta càng thân càng thêm thân nhé!”
Cô gái trẻ đang ngồi ngay ngắn cạnh Phó Trầm nghe vậy, đỏ bừng mặt. Cô hơi gật đầu và nói:
“Cháu cảm ơn cậu.” Cô dốc cạn ly rượu, ánh mắt vẫn không rời người đàn ông ngồi đối diện trên bàn tiệc.
“Sau này đều là người một nhà, đừng khách sáo thế.”
Phó Trầm xoa đầu Lệ Tư, rồi nở nụ cười hiền hậu với người đàn ông đối diện.
Nụ cười không chạm đến đáy mắt, ánh mắt sắc lẹm, là một sự uy hiếp thầm lặng.
Ở đầu bàn bên kia, Phó Thành Quân cười hiền hòa. Khoảnh khắc ngửa đầu uống rượu, anh nhắm mắt lại, cố gắng che giấu sự bất mãn trong lòng.
Người phụ nữ ngồi bên trái Phó Trầm khẽ cười. Dù đã trung niên, nhưng bà được chăm sóc rất tốt. Mỗi cử chỉ, nụ cười đều toát lên vẻ duyên dáng riêng của phụ nữ trưởng thành.
Lâm Chi nói: “Ông xã à, chọn ngày chi bằng chọn ngay hôm nay. Hai nhà đều có mặt đông đủ, ta hãy định hôn sự cho hai đứa nhỏ luôn đi.”
Vừa nói vừa cười, bà không để lộ động tác thúc giục người con trai ngồi cạnh mình.
Phó Lâm Dụ lập tức hùa theo: “Đúng đấy ba, anh cả và Lệ Tư đúng là trai tài gái sắc, ba đừng để người ta phải chờ đợi lâu nữa.”
Vẻ mặt quan tâm giả tạo của cậu ta chỉ khiến Phó Thành Quân thêm chán ghét.
“Con nghĩ sao? Thành Quân.” Tuy là câu hỏi, nhưng ông ta tỏ ra đã tính toán đâu vào đấy, chắc chắn đứa con trai vừa được nâng đỡ này sẽ không dám chống đối mình.
Phó Thành Quân thấy lòng lạnh buốt, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra như đang đắm mình trong gió xuân. “Đính hôn của con gái phải chuẩn bị thật chu đáo. Làm vội vàng thế này không tốt đâu.”
Trai tài gái sắc sao?
Thật nực cười!
Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch để thỏa mãn dã tâm của Phó Trầm.
Anh đã dùng hơn mười năm để chứng minh mình không phải là đứa con bị bỏ rơi. Cuối cùng, khi nắm giữ cổ phần và kiểm soát công ty, anh mới nhận ra mình chỉ là một con rối để Phó Trầm rút lui về hậu trường.
Giờ đây, con rối hữu dụng nhất là anh lại phải dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy một chút cảm giác an toàn hư vô cho Phó Trầm.
Nằm mơ đi!
Một ngày nào đó, tôi sẽ tận tay hủy diệt đế chế thương nghiệp của lão già đó!
Phó Thành Quân âm thầm gào thét, nhưng không dám để lộ dù chỉ một chút bất mãn.
Anh nhìn về phía Lệ Tư, ánh mắt ngập tràn dịu dàng, dường như thật lòng đang suy nghĩ cho cô.
Lệ Tư chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về Thành Quân ca ca, hoàn toàn không hiểu được ý tứ sâu xa trong ánh mắt anh.
Tách! Cô đứng lên, nâng chén với Phó Thành Quân rồi uống cạn một hơi. Cô nói dứt khoát: “Anh Thành Quân, chỉ cần có thể ở bên anh, những chuyện khác không quan trọng.”
Phó Thành Quân:…
Lệ Tư là con gái của em họ xa bên ngoại nhà Phó Trầm, bẩm sinh tính cách đơn thuần, hào sảng.
Vì hai gia đình có thế lực ngang nhau và ở gần nhau, nên thường xuyên qua lại. Đây cũng là lý do Phó Trầm chọn nhà họ Lệ.
Đối với cô em họ xa này, Phó Thành Quân luôn cố ý bảo vệ sự hồn nhiên đó. Nhưng lúc này, anh chỉ muốn thầm mắng một câu trong lòng:
Đúng là ngốc hết thuốc chữa!
Không đợi Phó Thành Quân mở lời, Phó Đình đã nói với Phó Trầm: “Anh họ, Tiểu Tư nhà chúng tôi đã bày tỏ rồi, anh không thể để con gái tôi mất mặt được.”
Phó Trầm vẫy tay.
Người hầu vội vàng tiến lại, đặt một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đỏ vào lòng bàn tay ông.
Nắp hộp mở ra, hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh chói mắt dưới ánh đèn pha lê.
Phó Thành Quân chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Bàn tay anh đặt trên mép bàn, các khớp ngón tay trắng bệch, cố gắng kiềm chế cơn muốn lật tung bàn tiệc.
Dựa vào cái gì chứ!
Lẽ nào ngồi ở vị trí này thì đến cả quyền được lựa chọn người mình yêu cũng không còn sao?
Anh cảm thấy mình như một con chó đực bị đem đi phối giống, chỉ cần chủ nhân liếc mắt một cái hay cho một liều thuốc là ngoan ngoãn dâng hiến thân thể.
Phó Thành Quân vờ buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đang chờ anh cầm lấy chiếc nhẫn đó, tất cả mọi người đang ép buộc anh đi một con đường đen tối, tất cả mọi người đang chờ anh khuất phục.
Khoảnh khắc đó, trong bóng tối, một gương mặt tiều tụy hiện ra.
Bàn tay nhỏ của đứa bé bị nắm chặt trong lòng bàn tay gầy gò, một giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt đục ngầu. Người đó dùng hết chút sức lực cuối cùng để trăng trối:
“Tiểu Quân hãy hứa với mẹ, đừng bao giờ chôn vùi cả đời mình vì bất cứ điều gì.”
Giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng lại tựa như một cây búa tạ giáng mạnh vào đáy lòng Phó Thành Quân.
Mẹ, người mau đem lão già đó đi đi!
“Thành Quân?” Phó Trầm có chút không vui.
Phó Thành Quân không dám chần chừ, đứng dậy đi về phía ghế chủ tọa.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, anh bước đi vô cùng chậm rãi. Ngay cả vẻ mặt hiền lành cũng không thể giả vờ được nữa, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường.
Chiếc nhẫn bạch kim kẹp trong ngón tay, lạnh buốt đến thấu xương.
Phó Thành Quân nhìn ánh mắt mong chờ của Lệ Tư, lòng anh trống rỗng.
Anh dường như thấy ngọn lửa đang thiêu rụi toàn bộ ánh sáng trong phần đời còn lại của mình.
Phó Thành Quân nâng tay Lệ Tư lên, ngón tay kẹp chiếc nhẫn run rẩy.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên từ phòng ngủ của Phó Thành Quân, cánh cửa đột ngột bị kéo ra.
Mọi người theo tiếng động nhìn lại.
Một người đàn ông xa lạ lảo đảo bước ra từ cửa phòng ngủ.
Người đó mặc một bộ áo lụa cổ phong màu đỏ sẫm, mái tóc đen nhánh được buộc cao bằng một dải lụa đỏ. Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, làn da hắn sáng ngời, ngũ quan tuấn tú, vẻ đẹp rực rỡ và phóng khoáng như một thanh kiếm sắp tuốt ra khỏi vỏ.
Bước chân Ninh Triệt có chút chệnh choạng, vài lọn tóc lòa xòa trên trán, đôi mày đẹp nhíu lại, hàng mi dài hơi rủ xuống, vừa vặn che đi vẻ âm u trong đôi mắt linh động đó.
Trông hắn vừa chật vật vừa quật cường, lại khiến người ta thấy đáng thương.
Phó Thành Quân nhìn hắn ngây người một lúc, trong đầu hiện lên vô số khả năng.
Khi ánh mắt anh lướt qua cổ tay người đó, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì. Sau đó, anh im lặng mỉm cười và tiến về phía Ninh Triệt.
Ánh sáng mạnh bất ngờ chiếu vào khiến Ninh Triệt không mở mắt ra được. Hắn hơi nheo mắt, miễn cưỡng nhìn rõ người đang đi về phía mình.
Dáng người cao ráo, chân dài, vai rộng, eo thon, thân hình vô cùng thẳng thớm. Nụ cười của anh ta pha lẫn vài phần toan tính không dấu vết.
Ninh Triệt ngay lập tức cảnh giác, ánh mắt dán chặt vào Phó Thành Quân, nhưng gương mặt lại lạnh nhạt, không để lộ chút địch ý nào.
Hắn âm thầm phán đoán người đối diện là địch hay bạn, và tính toán xem trong tình trạng nội lực hoàn toàn mất đi lại trúng kịch độc như thế này, mình có được bao nhiêu phần thắng.
Trong lúc hắn còn đang bần thần, Phó Thành Quân đã bước đến bên cạnh.
Ninh Triệt một tay nắm chặt mép cửa để giữ thăng bằng, một tay siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy phòng bị.
Phó Thành Quân nhận ra những cử chỉ nhỏ của hắn và thấy buồn cười. Anh ghé sát tai Ninh Triệt, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Vòng ức chế đã tháo rồi, cậu gấp gáp đến thế sao?”
Là thiếu gia cả nhà họ Phó, là người đứng đầu công ty Phó thị.
Có vô số những Alpha trẻ tuổi vì danh lợi mà đến, tuy có bộ phận xã giao phụ trách sắp xếp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài con cá lọt lưới trèo lên giường Phó Thành Quân. Anh thường giao cho trợ lý xử lý.
Dù là Alpha cấp S, anh không có hứng thú với bất kỳ mùi hương tin tức tố nào của Omega. Nhưng khi đến gần Ninh Triệt, anh lại có cảm giác thiện cảm khó hiểu với mùi hương hoa hồng tỏa ra từ người này.
Anh từ trước đến nay không thích mùi hoa, nhưng được bao bọc bởi hương thơm ngọt ngào này, anh không kìm được muốn che chở cho đóa hoa hồng có gai này.
Phó Thành Quân tính toán nhanh: Phó Trầm không thể cài người vào bên cạnh anh ngay trong chính ngôi nhà này, mẹ con Lâm Chi không có gan, Lệ Tư thì càng không có đầu óc để làm chuyện đó.
Nếu không phải người trong gia đình, thì các thế lực khác cũng không đáng sợ. Danh vọng, tài nguyên, anh đều có thể cho, một sự trợ giúp từ trên trời rơi xuống như thế này, không dùng thì thật phí.
Ánh mắt Phó Thành Quân vô cùng lộ liễu, đánh giá gương mặt tinh xảo trước mắt, giọng nói cũng thêm vài phần ám muội.
“Cho dù cậu vì danh hay vì lợi, giúp tôi một lần, bất cứ điều gì tôi cũng có thể cho cậu.”
Ninh Triệt đầu óc choáng váng, cơ thể mỏi nhừ. Hắn đoán là do sau trận đại chiến kiệt sức, không kịp chuẩn bị nên bị người ta hạ độc.
Khi Phó Thành Quân đến gần, hắn mơ hồ ngửi thấy một chút mùi gỗ tuyết tùng giống với mùi trong căn phòng đó.
Càng đến gần, mùi hương càng nồng, cảm giác khó chịu trong cơ thể càng giảm đi.
Chẳng lẽ người này có thuốc giải?
Những lời Phó Thành Quân nói Ninh Triệt chẳng hiểu câu nào, hắn chỉ nắm được trọng điểm: ‘bất cứ điều gì cũng có thể cho ngươi’.
Xem ra anh ta có thuốc giải, vậy bổn tọa sẽ nhún nhường một lần vậy.
Lâu rồi không nói chuyện, giọng Ninh Triệt khàn khàn. “Giúp thế nào?”
“Ngoan ngoãn đứng yên, và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng hơn một chút.” Phó Thành Quân ghé tai hắn nói nhỏ, bàn tay to lớn tùy tiện ôm ngang hông Ninh Triệt.
Tuy chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong mắt người khác, cử chỉ này vô cùng thân mật.
Mắt Lệ Tư đỏ hoe, cô không kìm được lên tiếng: “Anh Thành Quân, anh ta là ai?”
Phó Thành Quân ôm chặt người vào lòng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đề phòng của Ninh Triệt rồi trấn an: “Đừng sợ.”
Giữa một câu hỏi và một câu trả lời, Ninh Triệt thoáng xao nhãng, hắn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Hắn bỗng nhiên rơi vào một nỗi hoảng loạn chưa từng có.
Căn phòng trang trí kỳ lạ, những gương mặt xa lạ, và trang phục khác thường của họ.
Lẽ nào khi hôn mê mình đã bị dị tộc bên ngoài bắt đi?
Theo bản năng, hắn gồng thẳng lưng, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, mong muốn dùng cơn đau này để xua tan cơn mê man, giữ cho mình tỉnh táo.
Phó Thành Quân cảm nhận được những cử động rất nhỏ của hắn, anh nở nụ cười ôn hòa nhìn người trong lòng.
Thấy vẻ mặt cậu nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch.
Hắn giống như một chú cáo nhỏ nhút nhát nhưng bướng bỉnh vừa bước vào môi trường xa lạ, toàn thân dựng lông lên, rõ ràng là sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giả vờ mạnh mẽ.
Vẻ ngoài này làm Phó Thành Quân nhớ đến bản thân mình khi mới mất mẹ, đối mặt với hàng chục ánh mắt chế giễu của nhà họ Phó, anh cũng cố tỏ ra bình tĩnh như vậy.
Lòng anh mềm nhũn không rõ lý do, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lưng Ninh Triệt.
Anh nhìn mọi người và nói: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nói cho mọi người biết, đây là người yêu Omega của tôi.”
_____________
Vì thụ thân là Ma Tôn nên mình để ngôi thứ 3 là “hắn” cho hợp vibe.
Do thụ là người cổ đại nên vẫn xưng hô ta - ngươi với người khác