Xuân còn chưa qua nửa, thời tiết lúc lạnh lúc ấm, như muốn thử thách lòng người.
Ngoài trời, những cơn gió lạnh cuốn theo mưa phùn tạt dữ dội vào mái hiên, cửa sổ. Xen lẫn trong không khí u ám là âm thanh mơ hồ của sấm sét vang vọng từ đâu đó xa xăm. Bất chợt, cơn mưa trút xuống quá đỗi bất ngờ, khiến người qua đường phải vội vàng tìm nơi trú ẩn, làm nhà ngói tửu lâu chật kín người đến tránh mưa. Vì trận mưa không báo trước ấy, mọi tầng lớp, mọi thân phận bỗng chốc tụ tập dưới cùng một phần mái hiên.
Bên trong quán rượu, tiếng ồn ào không ngừng trỗi dậy. Đại sảnh trở thành nơi tam giáo cửu lưu gặp nhau, nơi mọi người khe khẽ trò chuyện mà không giữ chút dè dặt nào. Bên ly rượu nhạt, câu chuyện dần trở về một cái tên – Vọng Sơn Tông Vân Trúc Quân.
Vân Trúc Quân là nhân vật mà ai nấy đều biết tiếng; hắn tu luyện đến vô tình đạo, đoạn tình tuyệt ái, từ bỏ mọi dục vọng để cầu đạo thành thần. Vài ngày trước, sau khi thành công vượt qua kiếp nạn tại phàm giới và tiến vào Hóa Thần kỳ, Vân Trúc Quân trở thành tâm điểm chú ý. Để thể hiện sức mạnh và danh tiếng của môn phái, Vọng Sơn Tông đã mở tiệc chiêu đãi anh hùng từ tám phương tới.
Chính sự kiện này càng trở thành đề tài để các tiểu tán tu bàn tán không ngớt. Trong những lời kể đầy thêu dệt ấy, câu chuyện về “độ tình kiếp” của Vân Trúc Quân được truyền tai với đủ tình tiết ly kỳ: nào là sát thê chứng đạo, nào là sự thành công đầy đau thương mà hắn đã trải qua.
Tiếng xì xào về “sát thê chứng đạo” nhanh chóng làm cả quán thêm nhộn nhịp. Đám đông bàn luận đầy phấn khích: Vân Trúc Quân đã độ kiếp ra sao? Làm thế nào hắn đã vô tình sát thê? Và điều gì đã khiến vị "thê tử" của hắn chịu cảnh thê lương bi kịch này? Những lời kể sống động không ngừng tuôn ra, như thể người nghe đang tận mắt chứng kiến màn kịch ấy ngay tại chỗ.
Đám tán tu với tu vi thấp chẳng chút kiêng dè, mạnh miệng nói cười. Kẻ say thì đứng dậy phấn khích vỗ bàn lớn tiếng; người bên cạnh cũng hào hứng hưởng ứng bằng những tràng phá lên cười và vỗ tay tán thưởng. Cả căn phòng dường như chìm trong bầu không khí náo nhiệt.
Trái ngược hoàn toàn với sự huyên náo ấy, ở tầng hai, nơi đặt nhã tọa riêng – một thanh niên tu sĩ vận cẩm y khuôn mặt thoáng vẻ lạnh lùng. Ánh mắt hắn dường như chứa đầy nỗi khó chịu, hoàn toàn không hòa hợp với không khí bên dưới. Không ai có thể đoán rằng đây chính là đồ đệ của nhân vật đang bị bôi nhọ – Vân Trúc Quân, người mà anh ta kính trọng như sư phụ.
Lâm Cảnh Hành – tên của vị tu sĩ lập tức nghiến răng tức tối, giọng nói đầy phẫn nộ như muốn xé toang mọi lời đồn đoán: “Sư phụ ta tuyệt đối không phải loại người vong tình sát thê để chứng đạo! Dù là vô tình đạo đi nữa, người cũng sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy!”
Cảm xúc bùng lên mãnh liệt; một chưởng mạnh giáng xuống bàn khiến đồ sứ và bát trà đặt trên đó vỡ vụn thành bột mịn. Quyết tâm làm sáng tỏ sự thật, Lâm Cảnh Hành vội vàng với lấy thanh kiếm rồi bước nhanh xuống tầng dưới để đối chất với những kẻ đồn nhảm kia.
Nhưng còn chưa kịp rời khỏi bậc cửa, một âm thanh yếu ớt và trầm thấp vang lên từ phía sau khiến anh ta khựng lại: “Khụ… khụ…” Giận dữ tan biến ngay tức khắc. Lâm Cảnh Hành quay lại nhìn về phía chỗ ngồi ở bên cửa sổ cạnh có một thiếu niên.
Hiện tại rõ ràng đã là đầu mùa xuân, nhưng thiếu niên lại như cũ khoác một áo choàng dày nặng, bao vây đến kín mít, lông tơ mềm mại vây quanh ở gương mặt bên cạnh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Thiếu niên có dáng vẻ mong manh yếu ớt. Làn môi nhợt nhạt, cơ thể gầy gò, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm như chứa ánh sao tinh tú lại khiến người nhìn không khỏi chú ý. Dường như cậu muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì lại phát ra tiếng ho khan nhẹ nhàng đầy mệt mỏi.
Lâm Cảnh Hành muốn đưa tay ra để an ủi, nhưng khi vừa định làm vậy, anh ta liền rụt tay lại. Người thiếu niên trước mặt quá đỗi yếu ớt, như một món đồ gốm trắng tinh xảo mong manh, chỉ cần một chút bất cẩn có thể làm vỡ nát. Điều này khiến động tác của hắn bất giác trở nên nhẹ nhàng và dè chừng hơn.
Giọng nói của Lâm Cảnh Hành hạ xuống, vừa dịu dàng vừa cẩn thận: "Ta... ta không cố ý dọa ngươi đâu. Ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên khẽ rung mi, rồi ngừng ho khan. Lâm Cảnh Hành chần chừ một chút, sau đó chậm rãi giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ: "Ta tức giận là vì bọn họ toàn nói linh tinh. Đợi đến khi ngươi gặp Vọng Thiên Tông, ngươi sẽ biết sư phụ ta không phải kiểu người đó mà..." Anh ta dừng lại đôi chút, rồi ngập ngừng dùng một cách xưng hô gần gũi, thoáng chút bối rối: "...Tiểu Vãn."
Thực ra, Lâm Cảnh Hành nổi giận không chỉ vì đám đồ đệ kia bôi nhọ danh tiếng của sư phụ mình, mà phần lớn là vì hắn lo lắng Tạ Tiểu Vãn nghe phải những lời nói bậy đó và hiểu lầm về hắn.
Tạ Tiểu Vãn cúi mắt xuống. Hàng mi cong vút đổ bóng hình quạt trên làn da trắng nhợt nhạt, rồi cậu nhẹ nhàng đáp: "Ừm." Dù chỉ là một tiếng đơn giản như vậy, nó đã khiến cậu hao tổn gần hết sức lực. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, cơ thể rõ ràng đang chịu đựng nỗi đau đớn mơ hồ.
Lâm Cảnh Hành vị kiếp tu trẻ tuổi từng vang danh với khả năng một kiếm diệt yêu ma trong tích tắc,lúc này lại trở nên lúng túng. "Ngươi… ngươi không sao chứ?" Hắn hốt hoảng hỏi.
Tạ Tiểu Vãn đặt tay lên ngực mình, nét mặt tái nhợt điểm thêm chút đỏ hồng yếu ớt. Cậu rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn cố mở miệng trấn an người trước mặt: "Ta không sao, ngươi đừng lo lắng." Giọng nói dù nhỏ nhẹ nhưng lại khiến người nghe cảm thấy nghẹn ngào.
Tiếng mưa bên ngoài dần nhỏ lại. Mây mỏng kéo tan và ánh sáng buổi chiều chiếu xiên vào căn phòng. Thiếu niên ngồi bên ô cửa sổ, ánh sáng bao phủ quanh người cậu tựa như một quầng hào quang mờ ảo. Dáng vẻ ấy làm cậu càng thêm yếu ớt và xa vời, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ liền tan biến giữa nhân gian.
Nhìn cảnh tượng đó, Lâm Cảnh Hành bỗng lặng người trong hoảng hốt. Một khoảnh khắc thoáng qua, hắn không dám thốt thành lời, lo sợ phá vỡ sự yên tĩnh dịu dàng tựa tiên cảnh này.
Khi cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được, lòng hắn lại vừa tủi hổ vừa tức giận: "Làm sao lại có kẻ nhẫn tâm đẩy ngươi đến tình trạng này!" Ý nghĩ trong đầu anh ta như cuộn lên: Làm sao có người nỡ lòng nào thương tổn đến thiếu niên này?
Lâm Cảnh Hành là kiếm tu xuất thân từ Vọng Sơn Tông. Sư phụ anh ta, Vân Trúc Quân, vốn nổi tiếng là người cao thượng và tài danh. Lần này xuống núi là để rèn luyện tâm tính và nâng cao tu vi.
Lâm Cảnh Hành gặp Tiểu Vãn trong một trấn nhỏ yên bình và hẻo lánh. Nơi đây vốn giản dị thuần phác,cũng không yêu ma quỷ túy lui tới. Chỉ tình cờ đi ngang qua nơi đó, và đúng lúc chuẩn bị rời đi thì bất ngờ gặp Tạ Tiểu Vãn.
Khi ấy, Tạ Tiểu Vãn không rõ bị ai tấn công, bị thương nặng và ngã xuống một vũng máu, hơi thở yếu ớt gần như tàn lụi. Lâm Cảnh Hành, khi ấy chỉ là một người tu tiên mới nhập đạo, mang theo trong mình tâm niệm hành hiệp trượng nghĩa. Không mảy may suy nghĩ nhiều, anh ta lập tức lấy ra linh đan diệu dược để cứu sống thanh niên xa lạ. Ngỡ rằng đó chỉ là một trường hợp bình thường của việc cứu người trong cơn nguy hiểm. Theo lẽ tự nhiên, sau khi đảm bảo Tạ Tiểu Vãn bình an, Lâm Cảnh Hành định rời đi để tiếp tục hành trình tu đạo của mình.
Tuy nhiên, chính ánh nhìn thoáng qua thanh niên ấy đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa. Chỉ qua một cái liếc mắt, Lâm Cảnh Hành nhận thấy thiếu niên gầy gò với thân hình đơn bạc, nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ điềm tĩnh tựa non nước. Cảnh tượng ấy càng thêm ám ảnh khi Tạ Tiểu Vãn đang nằm bất động trên vũng máu đỏ thẫm tựa như bạch ngọc rơi xuống giữa màu đỏ tăm tối, khiến lòng người không khỏi thương xót.
Người ta thường nói: đã cứu thì phải cứu tới cùng, đã làm phúc thì phải làm đủ. Lâm Cảnh Hành quyết định sẽ ở lại để chăm sóc cho đến khi thương tích của thiếu niên hoàn toàn bình phục. Thế nhưng, chính quyết định này đã dẫn anh tới những phát hiện bất ngờ. Mặc dù Tạ Tiểu Vãn chỉ là một phàm nhân, nhưng vết thương do thanh kiếm gây ra trên ngực thiếu niên lại khác thường. Dấu kiếm xuyên qua ngực không phải trí mạng, song kiếm khí sắc bén vẫn quấn chặt ở miệng vết thương và mãi không tan biến. Ngay cả linh đan dược liệu cũng không thể xua tan được kiếm khí ấy. Vết thương tuy không lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Với cơ thể yếu ớt của một phàm nhân, nếu kiếm khí không được đẩy lùi, nhẹ thì cả đời gắn liền với bệnh tật, mà nặng thì sẽ đoản thọ mà chết sớm.
Lâm Cảnh Hành, dù là thiên tài kiếm tu mới nổi tiếng trong thế hệ của mình, cũng không thể hóa giải được luồng kiếm khí này. Điều đó chứng tỏ kẻ gây ra đòn kiếm này không phải là một kẻ bình thường. Bất lực trước việc chữa trị, Lâm Cảnh Hành nhớ đến sư phụ mình — Vân Trúc Quân, người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất kiếm tu. Mang theo lòng riêng tư, anh ta quyết định dùng lý do chữa bệnh và đưa Tạ Tiểu Vãn ra khỏi thôn nhỏ. Hai người bắt đầu hành trình hướng về Vọng Sơn Tông.
Con đường trước mặt vẫn còn dài.
Sớm chiều sống cạnh nhau, không chừng mối quan hệ giữa hai người sẽ tiến thêm một bước gần gũi hơn.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Lâm Cảnh Hành sáng lên một tia rạng rỡ, nhưng ngay sau đó lại trở nên oán giận. Liền nói với vẻ đầy quyết tâm: "Tiểu Vãn, ngươi cứ yên tâm. Đợi vết thương trên người ngươi được chữa khỏi, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù!" Ánh sáng lấp lóe nơi khóe mắt đầy phẫn nộ.
Tạ Tiểu Vãn nghe lời hứa hẹn đầy chắc chắn ấy, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười kỳ lạ. Tuy nhiên, nụ cười quái dị ấy chỉ thoáng hiện trong khoảnh khắc rồi biến mất, để lại trên khuôn mặt sự yếu ớt và bất lực: "Không cần đâu. Ngươi đã cứu ta, ta đã thực sự rất cảm kích rồi…"
Nhưng người làm tổn thương cậu là ai đây?
Chẳng phải ai khác mà chính là người đã khiến cả thế giới xôn xao vì danh tiếng sát thê chứng đạo, tu vô tình đạo… phu quân của hắn.
—— Vân Trúc Quân, Thẩm Tễ Quân.
Tạ Tiểu Vãn đã từng nghe qua danh xưng đầy tiếng tăm của vị tiên quân này.
Nghe nói Vân Trúc Quân tu luyện vô tình đạo, theo đuổi Thái Thượng Vong Tình, đạt đến cảnh giới vô dục vô cầu, gần như biến mình thành một khối băng lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Chính vì vậy, cậu cũng chưa từng nghĩ rằng một thư sinh nghèo túng như mình lại có thể bị liên hệ với vị tiên quân cao quý ấy.
Không sai.
Tạ Tiểu Vãn thực ra không phải một phàm nhân thông thường; cậu cũng đã tu luyện đến giai đoạn độ kiếp.
Thế nhưng con đường tu luyện của hai người lại hoàn toàn đối lập. Trong khi Vân Trúc Quân chọn tu vô tình đạo, cắt đứt mọi cảm xúc yêu đương và giữ tâm hồn trong trạng thái tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, thì Tạ Tiểu Vãn lại chọn con đường đa tình đạo—một con đường cố ý đi ngược dòng đời, chìm sâu vào những cảm xúc yêu đương mãnh liệt mà không thể thoát ra được.
Tu đa tình đạo yêu cầu phải vượt qua chín lần tình kiếp. Mỗi lần độ kiếp, phải chọn một mục tiêu, dốc hết tâm huyết để yêu say đắm tận cùng, yêu đến mức khắc cốt ghi tâm.
Những lần đầu độ tình kiếp, vì không lựa chọn mục tiêu rõ ràng nên Tạ Tiểu Vãn trải qua quá trình vô cùng gian nan, gần như thất bại nhiều lần.
Để tránh rắc rối cho lần này, cậu quyết định giả làm một phàm nhân, tìm kiếm một thư sinh nghèo nhưng tuấn tú để làm phu quân. Phàm nhân có tuổi thọ ngắn ngủi; chỉ cần sống chung tình thâm ái với thư sinh trong trăm năm, sẽ coi như hoàn thành tình kiếp và độ kiếp thành công.
Thế nhưng cuộc đời khó lường trước. Sau khi kết hôn với thư sinh chưa đầy ba năm, thư sinh bỗng nhiên ngộ đạo một kiếm chém xuống, vô tình đạo đại thành, rồi phi thăng mà đi.
Tạ Tiểu Vãn: "……"
Kỳ thực thư sinh cũng không hoàn toàn được coi là sát thê chứng đạo; chỉ đơn thuần là dùng một kiếm để chặt đứt mối nhân quả giữa hai người.
Cuộc đời này tồn tại nhân quả. Mọi chuyện trên đời nào yêu ghét, si mê, giận dữ, vui buồn đều gắn liền với những sợi dây nhân quả.
Tạ Tiểu Vãn và Thẩm Tễ Quân được định mệnh gắn kết bởi sợi dây nhân quả ấy. Nhưng đến khi sợi dây đã bị thư sinh chặt đứt bằng một nhát kiếm, hai người cũng chính thức chấm dứt duyên tình. Họ trở thành những kẻ xa lạ không chút liên hệ nào với nhau.
Kiếp này, chẳng còn cơ hội để gặp lại nữa.
Thẩm Tễ Quân tuy không dùng cách g.i.ế.t thê chứng đạo để mưu cầu đột phá, nhưng một kiếm kia của hắn đã cắt đứt hoàn toàn nhân quả, trực tiếp khiến Tạ Tiểu Vãn thất bại trong lần độ kiếp. Thất bại đó không chỉ khiến Tạ Tiểu Vãn mất đi cơ hội phi thăng, mà còn làm hắn bị giam cầm trong thân thể gầy yếu này, quyền năng ngày xưa tan biến, giờ đây không hơn gì một phàm nhân.
Đạo đa tình vốn là chấp nhất, đã đa tình thì phải chuyên tình. Một khi mục tiêu độ kiếp được xác định, sẽ không thể thay đổi.
Điều Tạ Tiểu Vãn cần làm lúc này là tìm lại Thẩm Tễ Quân, nối lại tiền duyên đã đứt đoạn, chỉ khi đó mới có hy vọng vượt qua kiếp nạn trước mắt.
Nghĩ đến đây, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa lớn vừa dứt, bầu trời thoáng sáng trở lại.
Gió mát lướt qua, mang theo hơi thở thanh khiết, khiến những ngọn núi xa xăm giờ đây hiện rõ bóng hình sừng sững vút cao.
Lúc này, giọng Lâm Cảnh Hành vang lên bên tai: "Mưa cuối cùng cũng ngừng rồi. Tàu bay trở về Vọng Sơn Tông hẳn là có thể cất cánh được. Tiểu Vãn, chúng ta đi thôi."
Tạ Tiểu Vãn thu lại ánh mắt, cố sức đứng dậy.
Thân thể này suy nhược đến mức chỉ một động tác nhỏ cũng đủ khiến huyết khí trong lồng ngực cuộn trào. Cậu đè lại cơn tanh ngọt dâng lên ở cổ họng, khẽ mỉm cười với Lâm Cảnh Hành để che giấu sự bất thường của mình. Nhưng làm sao Lâm Cảnh Hành lại không nhận ra? Theo bản năng, cậu ta muốn đưa tay dìu thiếu niên, nhưng lo lắng mình hành động đường đột, đành im lặng đi sát bên để bảo vệ. "Đợi về đến Vọng Sơn Tông, sư phụ ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi..."
Ánh mắt Tạ Tiểu Vãn lóe lên một tia khao khát: "Sư phụ ngươi hẳn là rất lợi hại nhỉ."
Lâm Cảnh Hành lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Sư phụ ta chính là thiên hạ đệ nhất kiếm tu!"
Nghe vậy, Tạ Tiểu Vãn vừa chờ mong vừa cảm thán: "Vậy ta thật sự rất muốn gặp người một lần."