– Tai nạn “đáng xấu hổ” và môi chạm môi

Quân doanh Evlo vừa kết thúc buổi luyện tập thể lực buổi sáng, những tia nắng mỏng quét ngang sân huấn luyện như dát vàng lên các lớp mồ hôi.

Jeni thở dốc, gập người chống đầu gối. Cơ thể cô đau nhức không khác gì bị xe tăng nghiền qua lần hai. Dù đã quen với những huấn luyện gian khổ, nhưng khi đối diện với Xivian – người chỉ huy lạnh lùng luôn đưa ra những bài kiểm tra vượt giới hạn – thì ý chí cô cũng suýt lung lay.

“Không được gục. Mình không được lộ sơ hở.” – Cô tự lẩm bẩm, nuốt xuống cảm giác hoa mắt chóng mặt. Tấm băng ngực ướt sũng vì mồ hôi dán chặt lấy da thịt, bó chặt đến nghẹt thở.

Cô cần phải thay đồ, nhanh chóng trở về phòng ký túc cá nhân. Nhưng khi vừa ôm đống áo tập ướt sũng đi vào góc hành lang phía nam – khu chứa đồ bị bỏ hoang dùng tạm làm kho – một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Tân binh.”

Jeni quay đầu quá nhanh, không để ý sàn nhà vừa được lau còn trơn nước.

“A—!”

Trượt chân. Cô mất thăng bằng. Cả người ngã nhào về phía trước.

Đúng lúc đó, một cánh tay rắn chắc vươn ra giữ lấy cô — nhưng đà ngã quá mạnh, cả hai va vào nhau, Jeni đập trán vào ngực người đó rồi trượt xuống, tay vùng loạn…

Và rồi —

“Chụt.”

Môi cô… chạm vào môi ai đó.

Cô và người kia cứng đờ.

Không khí đông cứng trong vài giây như bị đóng băng.

Rồi, âm thanh nhỏ nhất — tiếng hít thở nặng nề, và nhịp tim dồn dập.

Xivian – vị chỉ huy lạnh lùng, cao lớn, khuôn mặt góc cạnh lạnh lẽo như băng – đang ở ngay trước mặt cô. Đôi môi họ vừa… chạm nhau trong một tai nạn lạ kỳ nhất định mệnh.

Jeni vội bật dậy, lùi hai bước, mặt trắng bệch rồi đỏ lựng. “Tôi… tôi xin lỗi, thưa ngài! Tôi không cố ý!”

Xivian vẫn đứng đó, ánh mắt anh tối đi, không nói một lời. Anh đưa tay lên chạm khẽ vào môi mình, rồi liếc xuống nhìn Jeni – người đang siết chặt nắm tay, lưng thẳng tắp, cố giữ dáng như một binh sĩ thực thụ. Nhưng đôi tai đỏ bừng và ánh mắt hoảng hốt đã phản bội cô.

Anh nheo mắt.

“Tránh đường.”

Giọng anh trầm khàn, lạnh lẽo. Nhưng kỳ lạ thay – trong lòng anh không hề có sự giận dữ.

Anh quay người bước đi, để lại Jeni đứng bất động giữa hành lang, hai tay nắm chặt, ngực đập như trống dồn.

Tối hôm đó

Trong văn phòng chỉ huy, Xivian ngồi lặng lẽ, một tay chống cằm, tay kia lật qua hồ sơ cá nhân của tân binh tên “Jeni V. Lior.”

Thông tin quá sạch sẽ. Quá… chuẩn chỉ. Vô lý đến mức giả tạo.

Anh nhớ lại cảm giác đôi môi chạm vào nhau — mềm mại, ấm áp, không phải là môi của một người đàn ông.

“Thú vị thật đấy…”

Khoé miệng anh khẽ cong lên, rất nhẹ. Nhưng trong mắt lại loé lên thứ gì đó nguy hiểm — thứ mà chính anh cũng không muốn định nghĩa.

Phía bên kia, trong phòng ký túc

Jeni vùi đầu trong gối, r*n rỉ không thành tiếng.

“Chết tiệt… môi mình vừa chạm môi chỉ huy…”

“Không phải… không phải kiểu đụng như người với người…”

“Còn ngay môi nữa chứ! AAAAAA—!”

Cô đập đầu vào gối.

Cô không thấy ánh mắt ấy của Xivian đang dần thay đổi. Cô không biết, từ giây phút ấy, mình đã trở thành tâm điểm chú ý đặc biệt – và không thể trốn thoát được nữa.

Giám sát… hay là chiếm hữu?

Ba ngày sau “sự cố môi chạm môi”, Jeni cứ như đang sống trong một cái chảo áp suất.

Cô không biết mình bị sốt do va chạm, do tủi nhục, hay do bị ánh mắt của Xivian dán chặt vào mỗi ngày như dao găm.

Kể từ buổi huấn luyện hôm đó, vị chỉ huy lạnh lùng bất ngờ thay đổi hành vi. Anh chẳng nói năng gì, cũng chẳng biểu hiện cảm xúc rõ rệt, nhưng bằng một cách nào đó, anh luôn xuất hiện đúng lúc – đúng chỗ.

Jeni bước ra khỏi nhà vệ sinh → Xivian đi ngang qua.

Cô đang định lẻn xuống kho vũ khí luyện tập riêng → Xivian đứng ở góc khuất, nhìn cô lạnh tanh.

Buổi tập nhóm, cô vừa nói vài câu với Kai thì…

“Tân binh Lior, đổi vị trí. Cậu sẽ luyện một mình với tôi.”

Giọng Xivian trầm khàn, không cao, nhưng cả thao trường lặng ngắt như tờ.

Jeni mím môi, bước ra giữa sân. Cô hiểu đây là mệnh lệnh, không được phản kháng.

“Lên.”

Cô đối diện Xivian trên sàn tập vật tay không. Bộ đồng phục bó sát ướt đẫm mồ hôi, băng ngực siết chặt khiến cô khó thở.

Vừa bắt đầu, anh đã tung đòn như sấm sét. Jeni nghiến răng né tránh, nhưng tốc độ của anh khác xa người thường. Mỗi lần cô tránh được, anh lại tiến sát thêm một bước, ép cô phải xoay, phải cúi, phải nhào lộn — trong khoảng cách ngày càng gần.

“Cậu phản ứng rất nhanh.”

“Ngài quá khen.” – Cô đáp nhanh, mắt nhìn thẳng, không dao động.

Nhưng khi một động tác sai lệch khiến cô mất thăng bằng, thì Xivian vươn tay giữ lấy eo cô, cả người cô ngã dúi vào lồng ngực anh.

Bịch.

Cô ngẩng đầu lên thì… mặt đối mặt.

Khoảng cách chỉ một nhịp thở.

Hơi thở ấm áp của anh phả thẳng vào mặt cô. Đôi mắt màu xám bạc ấy không hề rời khỏi cô – như muốn xuyên thấu lớp ngụy trang, nhìn sâu vào tận cốt tủy.

“Cậu sợ tôi sao?”

“…Tôi kính trọng ngài.” – Jeni siết tay, lùi một bước nhưng không dám quay đầu.

“Vì tôi là cấp trên? Hay vì tôi là đàn ông?”

Câu nói đột ngột, lạnh lùng. Gió táp qua khung sân. Một nỗi im lặng nặng nề phủ xuống. Jeni giật mình. Tay cô hơi run.

Anh biết ư?

Không… không thể nào. Không thể để anh biết được.

“Tôi sợ… vì ngài luôn nghiêm khắc.” – Cô cố giữ giọng đều đều, hơi cúi đầu, nét mặt trung thành như một binh sĩ.

Xivian nhìn cô thật lâu.

“Tốt.”

Anh xoay người bước đi, để lại một câu gọn:

“Từ nay trở đi, tôi sẽ đích thân giám sát cậu.”

Đêm hôm đó – Văn phòng chỉ huy

Xivian đứng bên cửa sổ, ánh sáng xanh lam hắt lên gò má lạnh lẽo.

Anh vừa đọc xong một bản báo cáo do chính mình yêu cầu: “Theo dõi Jeni V. Lior – nghi vấn che giấu thông tin cá nhân.”

Ảnh chụp, hành trình, hồ sơ, và cả phân tích tiếng nói, dáng đi – đều không khớp hoàn toàn với danh tính được ghi.

Không sai. Cậu ta đang giấu một bí mật lớn.

Và kỳ lạ là… Xivian không tức giận.

Anh chỉ… cảm thấy phiền. Bực bội. Và chiếm hữu.

Một cảm giác tối tăm trỗi dậy trong anh.

Khao khát muốn bắt lấy, khóa lại, và lột bỏ từng lớp vỏ bọc của tân binh nhỏ bé kia.

“Ngươi nghĩ có thể che giấu được ta sao?”

Anh nhìn vào tấm ảnh Jeni trong hồ sơ. Dù tóc cắt ngắn, ánh mắt sắc lạnh, nhưng… anh biết. Cái gì đó rất mềm mại, rất dịu dàng đang bị bóp nghẹt trong bộ quân phục đó.

Và anh sẽ là người đầu tiên lôi nó ra ánh sáng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play