Địa điểm: Vành đai hành tinh Zarela – khu vực địa hình sụp lở

Trận phục kích khiến toàn bộ tiểu đội tan tác. Jeni và Xivian tách khỏi đội hình khi mặt đất dưới chân họ nứt toác, sụp đổ thành một vực sâu tối đen như nuốt chửng mọi ánh sáng.

Trong tích tắc, cả hai rơi xuống.

Tiếng gió rít điếc tai. Bụi đá và trọng lực kéo cả hai như muốn xé toạc cơ thể.

“Jen!” – Xivian gào lên, tay chụp lấy cổ tay cô giữa không trung.

Họ cùng nhau đập vào một cành cây lớn mọc vắt ngang sườn vực. Cành cây rung dữ dội, phát ra tiếng rạn nứt. Xivian vội vã bám lấy một đầu, tay còn lại giữ chặt cổ tay Jeni đang lơ lửng bên dưới.

Thời gian như đông cứng.

Tay anh run rẩy, máu từ vết thương ở bắp tay chảy dài, nhỏ giọt lên má Jeni – ấm nóng, mặn chát.

“Thả tôi ra đi…” – cô khóc, nghẹn giọng. “Cành cây không chịu nổi hai người đâu… ngài  sẽ chết mất!”

Xivian thở gấp, trán ướt mồ hôi nhưng mắt anh chưa từng dao động.

“Im miệng. Tôi không bao giờ buông bỏ lính của mình r"

“Tôi không đáng để ngài  chết!”

“Không phải vì cậu đáng hay không.” – Giọng anh trầm thấp, siết chặt tay cô hơn.

“Mà vì tôi không chịu nổi nếu lính của tôi mất trước mắt tôi "

Vết cắn đau đớn – nhưng không khiến anh buông tay.

Jeni gào lên, trong cơn tuyệt vọng, cô ngẩng lên cắn mạnh vào cổ tay anh, nơi gân xanh nổi rõ.

“Buông ra đi! Ngài quan trọng hơn tôi ngài phải sống !”

Máu bật ra, mùi tanh xộc lên mũi cô. Nhưng anh vẫn giữ chặt, ánh mắt rực lửa:

“Cắn mạnh hơn đi. Dù mất tay, ta cũng không thả "-----

Cành cây rạn mạnh. Mọi thứ chỉ còn tiếng tim đập loạn và nỗi sợ không tên.

Jeni khóc nấc lên, ánh mắt đau lòng nhìn anh – người đàn ông luôn lạnh lùng, giờ đang ôm chặt cô bằng cả mạng sống.

Đúng lúc ấy—

Tiếng động cơ chiến hạm vang vọng.

Kai từ phía trên lao xuống cùng binh lính hỗ trợ.

Hắn hét lớn, ánh mắt hoảng loạn khi thấy Xivian và “Jen ” treo mình bên bờ vực tử thần:

“Xivian! Bám lấy! Tôi đến rồi!”

Dây móc được bắn xuống.

Kai đích thân đu xuống, chộp lấy lưng Jeni, còn lính phía trên kéo cành cây lên từng chút.

Cả hai được kéo lên, người đầy bùn, bụi, máu. Đúng lúc chạm đất an toàn, tay Xivian vẫn nắm chặt tay Jeni, không rời.

Không ai nói gì. Nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào… bàn tay rỉ máu của Xivian.

Trên đó, rõ ràng in sâu dấu răng đỏ rực – đầy tuyệt vọng, đỏ thẩm

Kai lặng lẽ nhìn

Còn Xivian, nhìn bàn tay rớm máu, khẽ nhếch môi:

“Dấu này… chứng minh lực cắn của cậu cũng ghê gớm đấy ,tân binh ".

✦ Cuối chương:

Trên tàu y tế, khi mọi người sơ cứu và nghỉ ngơi, Kai đưa Jeni miếng băng cá nhân và thì thầm:

“Cậu biết không… nếu người đó không phải Xivian… tôi sẽ hận cậu đến chết vì khiến cả quân đội mất chỉ huy tài giỏi vậy.”

Jeni im lặng. Trong khi đó, Xivian đứng từ xa – ánh mắt sắc như lưỡi dao, nhìn cô như thể cả thiên hà này đang nợ anh một lời giải thích.

Đêm lạnh và lòng nóng

Gió trên hành tinh Glaris về đêm cắt vào da thịt như kim thép. Trong căn cứ dã chiến giữa rừng mô phỏng, lính tân binh ai nấy đều đã rút vào lều nghỉ sau buổi huấn luyện khốc liệt. Đèn chiếu yếu ớt tỏa ánh sáng xanh lặng lẽ quét qua những lối đi rải đá lạnh lẽo.

Jeni ngồi bên ngoài, vai khoác chiếc áo quân phục dày, mắt nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt. Cánh tay trái vẫn còn đau nhức do vết thương trong cuộc phục kích đêm qua. Cô đã tự mình băng bó, giấu nó khỏi y tế, khỏi mọi nghi ngờ… khỏi Xivian.

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô đêm qua—lúc khẩu súng của anh dí vào thái dương kẻ phục kích—vẫn cứ hiện lên trong đầu cô không ngừng.

“Cậu là người của tôi. Đừng để bất cứ kẻ nào động vào.”

Câu nói ấy không chỉ là mệnh lệnh của cấp trên. Nó quá mức, quá sâu sắc, quá… lạ lùng. Tựa như một tuyên bố quyền sở hữu.

Jeni khẽ siết tay. Cô phải cẩn trọng hơn nữa.

Đột nhiên, tiếng bước chân trầm nặng vang lên sau lưng. Cô chưa kịp quay đầu, thì giọng nói quen thuộc đã cất lên – lạnh và rõ như một lưỡi dao cắt gió đêm:

— “Tại sao vẫn còn ở đây?”

Jeni quay đầu lại, trông thấy Xivian đứng ngay sau lưng. Bóng dáng anh cao lớn, khoác bộ quân phục đen dài, găng tay đen che kín tay trái. Dưới ánh sáng mờ, mái tóc nâu đen và đôi mắt xám sẫm của anh ánh lên thứ ánh nhìn khiến người khác khó nắm bắt — lạnh lùng, nhưng ẩn chứa thứ gì đó sục sôi.

— “Không ngủ được.” – Jeni đáp gọn, cố gắng giữ giọng bình thường, không quá xa cách, cũng không thân thiết.

Xivian bước đến gần, đứng sát bên cạnh cô. Khoảng cách giữa họ chưa tới một bước chân. Không khí giữa hai người dường như đặc quánh lại.

— “Cậu bị thương.” – Anh đột ngột nói, mắt nhìn thẳng vào băng gạc lộ ra dưới cổ tay áo cô.

Jeni giật nhẹ, nhưng rồi vẫn giữ bình tĩnh:

— “Chỉ là vết xước nhỏ.”

Xivian không đáp. Anh đưa tay tháo găng tay bên trái ra. Cánh tay của anh lộ ra một vết cắn rõ ràng — là dấu răng. Rất sâu, rất rõ.

Jeni chết lặng.

Là cô. Là vết cắn cô để lại hôm bị rơi xuống vực. Lúc ấy cô đã cắn vào tay anh để anh buông ra, nhưng anh vẫn giữ chặt, không buông.

Anh giữ nó lại?

— “Tôi vẫn nhớ.” – Xivian nói khẽ, ánh mắt khóa chặt vào cô – “Cảm giác cậu cắn tôi để thoát khỏi cái chết… Tôi đã không buông.”

Jeni mở miệng, nhưng không thốt nên lời.

— “Cậu là người đầu tiên làm điều đó. Người đầu tiên… khiến tôi không muốn buông.”

Anh cúi người sát xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cô. Mùi hương bạc hà trên người anh khiến cô bối rối.

Tim Jeni đập loạn trong lồng ngực. Cô biết mình phải tránh xa, phải ngắt lời, phải giữ khoảng cách… nhưng cả người cô như bị hút vào đôi mắt kia. Thứ ánh nhìn vừa u tối vừa khao khát.

— “Đừng nhìn tôi như vậy.” – Cô nói khẽ.

— “Vậy đừng để tôi nghi ngờ.” – Anh đáp, giọng chậm rãi. “Vì nếu tôi biết cậu đang che giấu điều gì… tôi sẽ không chỉ giữ cậu lại trong quân đoàn.”

Anh rời đi sau câu nói đó, để lại cô một mình trong đêm.

Gió thổi mạnh hơn. Cánh tay đau âm ỉ, nhưng lòng cô còn nhói hơn cả vết thương.

Jeni siết chặt bàn tay, thì thầm trong gió lạnh:

“Xivian… Nếu anh biết tôi là ai, liệu anh có còn giữ tôi lại không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play