Tin tôi dọn ra ngoài chưa đầy ba ngày đã lan khắp giới thượng lưu.

Lời đồn từ “vợ chồng cãi nhau” nhanh chóng biến thành “hào môn rạn nứt, ly hôn cận kề”.

Cô “bạn thân nhựa” Lâm Khiết lập tức gọi điện, giọng lộ rõ sự hả hê không che giấu.

“Vãn Vãn, tớ đã nói rồi mà, trong lòng Cố Thừa Châu vốn chẳng có cậu.”

“Nghe tớ đi, mau tìm luật sư tính xem có thể chia được bao nhiêu tiền, kẻo cuối cùng người mất tiền mất luôn cả danh.

Tôi cầm điện thoại, chỉ thấy tiếng cô ta thật chói tai.

“Ồ? Thế bên ngoài, cửa cược không ly hôn chắc tỉ lệ ăn cao lắm nhỉ?”

Lâm Khiết hơi khựng lại, rồi bật cười khinh bỉ:

“Cao đến nực cười! Ai lại đi cược hai người không ly hôn chứ? Chỉ có đồ ngốc thôi!”

“Vậy sao.” Tôi dập máy, tiện tay kéo cô ta vào danh sách đen.

Trợ lý Tiểu Lý gõ cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng.

“Chị Vãn, giờ bên ngoài ai cũng nói… chị với Cố tổng chắc chắn sẽ ly hôn.”

Tôi vẫn lật tạp chí, mí mắt không thèm nhấc.

“Đi tìm cửa cược uy tín nhất.”

“Đem toàn bộ tiền chia cổ tức năm nay của tôi, không chừa một xu, đặt hết vào không ly hôn.”

Miệng Tiểu Lý há to đến mức đủ nuốt trọn quả trứng gà.

Một tháng sau, nhờ “tiền tiêu vặt” kiếm được, tôi lại tậu thêm một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.

Còn Tiểu Tống, trợ lý số một của Cố Thừa Châu, chính thức trở thành “tình báo viên” riêng của tôi, định kỳ báo cáo tình hình.

“Tô tổng, suốt tháng này, tối nào tám giờ Cố tổng cũng lái xe tới dưới chung cư của chị, mưa gió không bỏ buổi nào.

“Tuần trước, vì đậu xe lâu ở lối thoát hiểm mà bị dán ba vé phạt.”

“Hôm qua, anh ấy còn định hối lộ bảo vệ tòa nhà để hỏi lịch trình hằng ngày của chị…

Tôi day day thái dương.

Đúng là bệnh nặng.

Đúng lúc đó, cậu em trai đang sống phóng khoáng ở nước ngoài – Tô Cảnh – gọi điện quốc tế về.

“Chị! Em nghe rồi! Thằng Cố Thừa Châu khốn kiếp bắt nạt chị đúng không!”

“Chị đợi đấy, em lập tức về chống lưng cho chị! Xem ai dám động vào chị gái của em!”

Tôi chỉ coi như cậu ấy nói cho hả giận, chẳng để tâm.

Cho đến chiều hôm sau, cảnh tượng trước cửa căn hộ khiến tôi chết lặng.

Mười người.

Đúng, tròn mười người.

Cao mét tám lăm, đồng phục vest đen, kính râm đen, ai nấy đẹp trai không kém người mẫu hạng nhất, xếp thành hai hàng ngay ngắn trước cửa nhà

tôi.

Thấy tôi, đồng loạt cúi chào 90 độ.

“Chào Tô tiểu thư!”

Người dẫn đầu bước lên, hai tay đưa danh thiếp.

“Tô tiểu thư, chúng tôi là đội an ninh cao cấp do thiếu gia Tô Cảnh thuê cho cô, 24/7 bảo vệ tuyệt đối an toàn.”

Tôi nhìn bốn chữ to đùng “Công ty Bảo An Đẹp Trai Nhất Thế Giới” trên danh thiếp, rơi vào trầm mặc dài lâu.

Cậu em trai này… đúng là “hiếu” chết tôi.

Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce quen thuộc chậm rãi dừng ở lề đường.

Không cần nhìn biển số, đám “vệ sĩ” kia đã rất chuyên nghiệp vây lại.

Một người nhanh nhẹn đưa cho tôi chai nước khoáng: “Tô tiểu thư, thời tiết khô hanh, xin bổ sung nước kịp thời.”

Người khác ân cần choàng khăn cashmere: “Tô tiểu thư, gió chiều khá lạnh, xin cẩn thận giữ ấm.”

Thậm chí còn có người rút ra một chiếc lược nhỏ: “Tô tiểu thư, tóc cô hơi rối, cần tôi chỉnh lại không ạ?”

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt Cố Thừa Châu, thì tiếng gầm trong đầu anh đã vang lên chói tai, như muốn nổ tung cả phố.

[Tô! Vãn! Cô! Dám! Giấu! Tôi! Nuôi! Nhiều! Trai! Lạ! Thế! Này!!!

Ngay giây sau, động cơ Rolls-Royce gầm lên như dã thú, lốp ma sát mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, rồi lao đi như tên bắn, hậm hực biến mất.

Da đầu tôi tê rần.

Xong rồi.

Chuyện này… e là sắp vượt tầm kiểm soát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play