Trên xe về nhà, bầu không khí yên ắng đến mức lạ thường.
Cố Thừa Châu tựa vào ghế, nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Diễn cũng ra trò phết.
Nhưng trong đầu anh, âm thanh đã đủ lớn để muốn hất tung cả nóc xe.
[Gần thế này, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người vợ. Thơm quá.
[Là mùi bạch trà, loại mới nhất tôi đặc biệt nhờ người tìm tận nước ngoài về.
[Hình như cô ấy ngủ rồi… muốn ôm quá.
[Không được, sẽ dọa cô ấy mất.
[Vậy… chạm một chút chắc được chứ? Chỉ chạm đầu ngón tay thôi.
(Mình sẽ giả vờ ngủ, “vô tình” chạm tay cô ấy, chắc cô ấy không phát hiện.
Một bàn tay gầy, xương khớp rõ ràng, chậm chạp như ốc sên, từng chút từng chút tiến về phía bàn tay tôi đang đặt trên đùi.
Tôi cảm nhận được cả lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay anh vì căng thẳng.
Đúng là một tên ngốc thuần khiết.
Khoảng cách chỉ còn một centimet.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, ngay lúc anh sắp chạm vào, cổ tay tôi xoay nhẹ, tự nhiên nhấc điện thoại lên.
Màn hình sáng lên.
Trên đó là tin nhắn vừa gửi tới từ Kỷ Hoài hỏi thăm.
Tôi cố tình không xóa.
Trong tầm mắt anh, bàn tay kia lập tức khựng lại giữa không trung.
[A! Chỉ còn chút nữa thôi! Cô ấy tránh rồi! Cô ấy nhất định cố ý!
[Trong lòng cô ấy quả nhiên không có mình!
[Màn hình sáng! Là Kỷ Hoài! Lại là con cáo già Kỷ Hoài!
[Hắn sao cứ bám riết thế? Tôi phải giết hắn! Ngày mai mua đứt cái công ty rách nát của hắn, cho hắn ra gầm cầu ăn xin!
Trong khi nội tâm như sấm chớp, bề ngoài anh vẫn nhắm mắt dưỡng thần — chuẩn ảnh đế.
Nhìn màn hình điện thoại dần tắt, tôi cố nhịn cười đến mức vai khẽ run.
Xe sắp đến biệt thự, nội tâm anh lại khởi động một kế hoạch mới.
[Không được, không thể bỏ qua thế này. Hôm nay nhất định phải ôm được vợ!]
[Lát nữa bảo tài xế phanh gấp, tôi sẽ thuận thế ngã vào lòng vợ!
[Góc độ này, lực đạo này, vừa đủ để vùi mặt vào hõm cổ cô ấy… he he he…
Bánh xe vừa lăn qua gờ giảm tốc trước biệt thự, xe chậm lại.
Chính là lúc này.
Tôi nhanh gọn mở cửa.
“Đến rồi.”
Trong xe vang lên tiếng “bốp” trầm đục.
Âm thanh của trán va thẳng vào kính xe, nghe thôi đã thấy đau.
Quay đầu lại, tôi thấy Cố Thừa Châu vẫn giữ nguyên tư thế lao người về trước, cứng ngắc ngồi ở hàng ghế sau.
Trên trán, một vệt đỏ hiện rõ và lan nhanh.
Tôi cố nén cười, nói với Tiểu Tống – trợ lý đang chờ ở cửa:
“Nói với Cố tổng, dạo này tôi sẽ về căn hộ của mình ở một thời gian.”
Giọng tôi không lớn, nhưng đủ rõ ràng.
“Bảo anh ấy và Trợ lý Lâm cứ thoải mái ‘bồi dưỡng ăn ý, chuyện của tôi không cần bận tâm.”
“Còn nữa, Trợ lý Lâm chẳng phải thích văn phòng của tôi sao? Bảo cô ta dọn vào, tôi không phiền đâu.”
Nói xong, tôi lên chiếc xe khác đã chờ sẵn, phóng đi không ngoảnh lại.
Trong chiếc Rolls-Royce, Cổ Thừa Châu từ từ ngẩng đầu, trán đỏ bầm tím.
Anh ngơ ngác nhìn theo chiếc xe của tôi khuất dần vào màn đêm.
Trong đầu là một mớ hỗn loạn.
[Căn hộ? Căn hộ nào? Cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu căn hộ?
[Cô ấy muốn nhường văn phòng cho Lâm Vi – con đàn bà xấu xí đó?
[Cô ấy không cần tôi nữa? Cô ấy thực sự không cần tôi nữa rồi!
[Cô ấy muốn đi gặp Kỷ Hoài! Chắc chắn là đi gặp con cáo già đó!
[Hu hu hu… vợ ơi, đừng đi… anh sai rồi…]