Là Giang Dã quay lại.
Anh cũng chẳng mang ô, toàn thân ướt sũng, chạy thẳng đến, chẳng nói chẳng rằng kéo tay tôi muốn dẫn đi.
“Giang Dã.” Tôi gọi một tiếng, rồi khẽ cười.
“Lần này, tôi thật sự không còn nhà nữa rồi.”
Khi nói ra những lời đó với anh, trong lòng tôi không có chút buồn đau nào. Chỉ là giải thoát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT