“Chủ nhân, anh trai tốt của cô vừa liên hệ với vai phản diện đẹp trai để đối phó nam chính đó.”
Ôn Hân vừa cởi áo lông vũ, đôi môi đỏ hơi mím lại. Anh trai tốt? Cái cách gọi kỳ cục gì vậy?
Cô giơ tay, con bướm vàng dừng lại trên đầu ngón tay mảnh mai.
“Tiểu Kim, nói chuyện cho đàng hoàng.”
Tiểu Kim vô tội kêu lên: “Tôi nói sai gì à?”
“Cô không định ngăn cản sao?”
“Tại sao tôi phải ngăn?”
Ôn Hân bật cười, thảnh thơi bước vào phòng thay đồ.
Bên trong, hai dãy tủ quần áo xếp thẳng tắp, treo đầy váy áo cao cấp đặt riêng. Kế bên còn có một phòng trưng bày riêng dành cho trang sức và túi xách hàng hiệu. Tất cả đều do Tần Trạm mua cho.
Nghĩ đến người bạn thanh mai trúc mã ấy, ánh mắt Ôn Hân thoáng xa xăm.
Nếu Lệ Thanh Thần là nam chính chiến thắng trong những câu chuyện ngược, thì Tần Trạm lại là vai nam phụ bi thương, chấp nhận làm chiếc “lốp dự phòng” cho nữ chính, cuối cùng trắng tay, chẳng còn gì ngoài nỗi đau.
Ngày mới đến thành phố H, vì áy náy, cô không muốn nhận thêm tiền từ nhà họ Tần, nên vừa học vừa làm thêm để tự lo. Vốn dĩ chỉ cần tiết kiệm chút, sau khi ra trường cô hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân.
Nhưng chỉ vì một câu của Lệ Thanh Thần: “Anh muốn có không gian riêng với em”, cô liền ép mình ra ngoài thuê phòng, dù bữa cơm chỉ còn gói mì.
Đáng tiếc, sự si tình ấy chẳng khiến Lệ Thanh Thần cảm động, ngược lại càng khiến anh ta dẫm nát cô thản nhiên hơn.
Sinh nhật năm đó, khi dạ dày đau đến mức không chịu nổi, gọi cho anh ta cầu cứu, đáp lại chỉ là sự lạnh nhạt và khó chịu.
Thế nhưng, kiếp trước, khi đã được Tần Trạm chăm sóc khỏe mạnh, cô lại quay lưng bỏ rơi anh, một lần nữa quay về bên Lệ Thanh Thần.
Sau này, khi nhà họ Lệ gặp chuyện, cô không đành lòng nhìn Lệ Thanh Thần tuyệt vọng, lại chạy đến tìm Tần Trạm, cầu xin anh giúp đỡ…
Mỗi lần, cô đều rưng rưng nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Nhưng chỉ ít lâu sau, vì Lệ Thanh Thần, cô lại đến tìm anh, lần cuối cùng nối tiếp lần cuối cùng.
Dù vậy, Tần Trạm vẫn cam tâm tình nguyện.
Cô muốn ra nước ngoài, anh sẵn sàng từ bỏ công việc trong nước, dọn dẹp mọi rắc rối trong giới giải trí, yên lặng đi theo chăm sóc.
Cô cảm động sao? Có chứ. Ở nước ngoài, thậm chí từng hứa sẽ thử cho anh một cơ hội.
Nhưng cũng giống như việc Lệ Thanh Thần hết lần này đến lần khác làm cô thất vọng, cô cũng đối xử tàn nhẫn với Tần Trạm như vậy.
Cuối cùng, khi thấy cô tha thứ cho Lệ Thanh Thần, vui vẻ ở bên anh ta, tất cả những gì Tần Trạm làm đều hóa thành mây khói. Anh tuyệt vọng rời khỏi đất nước, không bao giờ quay lại.
Ký ức kiếp trước cuộn lên trong đầu, nghĩ đến bóng dáng kiêu ngạo ấy, tim Ôn Hân bỗng chùng xuống.
Hai người lớn lên bên nhau, cô hiểu rõ Tần Trạm luôn kiêu hãnh. Khi còn nhỏ, dù bị mẹ ruột trách phạt, anh cũng không bao giờ cúi đầu.
Vậy mà người đàn ông kiêu ngạo ấy, giờ đây trước mặt cô lại cẩn thận từng chút, lo được lo mất đến cực hạn.
Ôn Hân không dám tưởng tượng dáng vẻ anh một mình mang thương tích, lưu lạc nơi đất khách.
“Chủ nhân, cô đang buồn sao?”
Tiểu Kim bay vòng quanh, thắc mắc.
Ôn Hân chỉ liếc qua: “Chỉ là chút cảm xúc còn sót lại thôi.”
“À…”
Ôn Hân: “…”
Thôi, giải thích với con bướm ngốc này cũng vô ích.
Cô cầm lấy chiếc váy hoa nhí hai dây ôm eo cùng áo khoác lông màu vàng nhạt.
Trước khi thay đồ, cô phất tay đuổi con bướm cứ dán mắt vào, nước dãi sắp chảy đến nơi.
Cửa phòng thay đồ “phanh” một tiếng đóng sập lại.
Tiểu Kim bên ngoài ngẩn ngơ, ấm ức: “Chủ nhân, tôi chỉ là một con bướm vô tội thôi mà! Dù có là bướm đực thì sao chứ?”
Trong phòng, váy áo rơi xuống nền, để lộ đôi chân dài trắng nõn, mái tóc xoăn rối tung buông trên lưng, thấp thoáng những đường cong mơ hồ.
Nắng xuyên qua cửa sổ, phủ lên thân hình mềm mại ấy một lớp ánh vàng mờ ảo.
Ôn Hân thay váy, chẳng buồn để ý đến tiếng kháng nghị ngoài kia.
Đúng là chẳng hiểu nổi, sao một vị Chủ Thần nghiêm túc như cô lại phải sống chung với con bướm lắm chuyện thế này.