“Em đau bụng chứ có phải đau chân đâu.”
…
“Ôn Hân, đừng bày trò nữa, trưởng thành một chút đi.”
Đô ——
Tháng Chạp, mùa đông lạnh giá ở thành phố H rét buốt đến mức thấu xương.
Căn hộ nhỏ để tiết kiệm tiền điện nên không bật máy sưởi.
Trên ghế sofa phòng khách, cô gái quấn trong chiếc áo phao dày, gương mặt tái nhợt không còn chút máu.
Tiếng điện thoại vừa dứt, chiếc di động rơi khỏi tay, nặng nề nện xuống sàn. Bình thường vốn tiết kiệm đến mức không nỡ tiêu xài, vậy mà lúc này cô cũng chẳng buồn nhặt lên, chỉ cắn chặt môi, ôm bụng quằn quại.
Cơ thể gầy yếu run lên từng chặp, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô ngã xuống sofa, nước mắt rơi lã chã. Trong tầm mắt mờ đi vì nước mắt, bàn ăn vẫn còn nguyên bữa tối đã chuẩn bị sẵn.
Anh đã hứa tối nay sẽ về cùng cô đón sinh nhật.
Mấy năm nay, cô chấp nhận hạ thấp mình, hết lòng yêu thương, đổi lại chỉ là sự vô tình giẫm đạp hết lần này đến lần khác.
Trong mắt anh, cô thực sự không hề đáng giá đến vậy sao?
Ánh sáng trong đôi mắt dần vụt tắt.
“Phanh!”
Cửa chung cư bị đá bật ra, một bóng dáng cao lớn lao vào.
“A Hân!”
Giữa bóng tối lạnh lẽo, cô hoảng hốt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đôi bàn tay ấm áp nâng cô dậy từ cơn lạnh buốt, ôm chặt vào lồng ngực nóng hổi.
Trong ký ức của cô, anh luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, chẳng coi ai ra gì. Vậy mà giờ phút này, giọng anh lại run rẩy, hoảng sợ như thể sắp đánh mất tất cả ánh sáng trong đời.
Nỗi áy náy nghẹn ứ trong ngực, cô cố gắng muốn mở mắt, ít nhất để nhìn anh thêm một lần.
Người từ nhỏ luôn che chở, nhưng cũng từng vì cô mà bị thương khắp người — chàng trai thanh mai trúc mã.
“A Hân, cố gắng chịu đựng, anh đưa em đi bệnh viện.”
Giọng anh vẫn trầm ổn như trong ký ức, nhưng lại kìm nén không nổi đau khổ.
Ôn Hân khép dần mi mắt.
— Thực xin lỗi!
……
Nửa tháng sau.
Khu biệt thự mới xây ở ngoại ô thành phố H, nơi mỗi tấc đất còn quý hơn vàng, chỉ người giàu có mới có thể sở hữu.
Trong khu hoa viên biệt thự giữa hồ, cả vườn phủ kín tuyết trắng. Cây cối khẳng khiu, nhưng tuyết đọng trên cành lại lấp lánh như những bông hoa băng trong suốt, khiến mùa đông cũng bớt phần lạnh lẽo.
Ôn Hân mặc áo lông trắng đến đầu gối, chân đi đôi ủng mềm, tung tăng để lại từng dấu chân trên nền tuyết. Cô như một tinh linh nhỏ trong mùa đông, vừa thuần khiết vừa rực rỡ.
— Tiểu thế giới này đúng là thú vị thật!
Cô vốn là một Chủ Thần ở đại thế giới. Nhưng trong một lần chiến tranh giữa các vị thần, hồn phách của cô bị xé thành vô số mảnh, rơi xuống ba ngàn tiểu thế giới.
Những mảnh hồn đó sau khi luân hồi thành người đều trở thành nữ chính trong các tiểu thế giới, được Thiên Đạo lựa chọn để duy trì vận hành của thế giới.
Đáng ra, đây là một công đức lớn lao. Nhưng phải chăng, giá trị may mắn của Ôn Hân lại… quá mức đặc biệt?