Hồn phách của Ôn Hân lại toàn rơi vào… mấy thế giới ngược văn.

Ai cũng biết, nữ chính trong ngược văn chưa từng có kết cục tốt đẹp.
Thế thân, hủy dung, tàn phế, trúng độc, bị moi tim, cả nhà chết sạch…
Nói chung, nếu nữ chính không bị giày vò thê thảm, thì chẳng xứng gọi là “ngược văn”.

Nhưng bình thường ai lại muốn tự ngược mình chứ?

Những mảnh hồn kia sau khi chuyển thế đều trở thành con người thực sự, có máu có thịt, có cảm xúc, đâu phải con rối gỗ.
Rõ ràng trong lòng không muốn, nhưng lại bị ép buộc đi theo kịch bản của Thiên Đạo, hết lần này đến lần khác rơi vào vòng lặp tình yêu đau khổ, không cách nào thoát ra.

Dần dần, từng mảnh hồn đều bị tra tấn đến tuyệt vọng, mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn ngược luyến không lối thoát. Khiến cho ở đại thế giới, Ôn Hân cũng chẳng cách nào thu hồi nổi chúng.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tự mình bước vào từng tiểu thế giới để dung hợp với các mảnh hồn ấy.
Nếu không, một khi hồn phách bị giày vò đến nát vụn, chính Ôn Hân cũng coi như xong.

Chỉ là, muốn dung hợp hoàn toàn, trước tiên cô phải hóa giải oán khí trong lòng họ, giúp họ thực hiện nguyện vọng, đồng thời còn phải đảm bảo tiểu thế giới không bị sụp đổ.

Trong thế giới này, mảnh hồn đã từng trải qua cốt truyện một lần.
Nhưng vì oán khí quá nặng, tiểu thế giới rung chuyển, thời gian quay ngược, kịch bản lặp lại từ đầu.

Thế nhưng, bi kịch lặp đi lặp lại chỉ càng khiến mảnh hồn hỏng nặng hơn. Nửa tháng trước, chỉ vì bệnh dạ dày tái phát, cô ấy đã chết ngay trong cốt truyện. Nếu không có Ôn Hân kịp thời nhập vào, theo mảnh hồn tan biến, thế giới này cũng sụp đổ hoàn toàn.

Ôn Hân khẽ phẩy đôi găng tay có hình thỏ trắng, thở ra một hơi dài.
Từ ký ức của mảnh hồn, cô đã biết thế giới này sinh ra từ một cuốn ngược văn có tên 《Triền Ái: Lệ Thiếu, Muốn Ngừng Mà Không Được》.

Nữ chính – cũng chính là mảnh hồn Ôn Hân – vốn là cô gái mồ côi, được Tần gia nuôi dưỡng từ nhỏ. Nhờ sự che chở của Tần gia, cô lớn lên ngoan ngoãn, hiền lành, học hành giỏi giang. Với Ôn Hân mà nói, Tần gia chính là nhà.

Cô luôn nỗ lực chỉ để báo đáp ân tình ấy.

Nhưng biến cố ập đến vào năm mười tám tuổi. Trong tang lễ tổ mẫu, Tần Trạm – người thanh mai trúc mã – cãi vã rồi bỏ nhà đi. Không yên tâm, Ôn Hân vội chạy theo tìm, suýt nữa gặp nạn, và được nam chính Lệ Thanh Thần cứu.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, Ôn Hân như bị ma xui quỷ khiến, dốc bỏ lý tưởng và tôn nghiêm, chỉ muốn ở bên người đàn ông này.

Cô từ bỏ cơ hội tốt, trốn theo anh đến thành phố H học đại học, ngày ngày xoay quanh, thậm chí cam chịu làm cái bóng. Biết rõ anh có “bạch nguyệt quang” trong lòng, biết rõ mình chỉ là thế thân, nhưng chỉ cần được ở cạnh, cô cũng chấp nhận.

Một ánh nhìn, một câu nói tốt đẹp từ anh thôi, cô cũng sẵn sàng trao cả sinh mệnh.

Đổi lại, suốt những năm tháng thanh xuân, cô nhận về chỉ toàn tổn thương: bị bạo lực mạng, bị hắt hủi, thậm chí chịu nhục nhã vì người khác. Lệ Thanh Thần hết lần này đến lần khác phản bội, thậm chí dùng cả sự ép buộc để níu cô lại.

Đến cuối cùng, anh ta muốn liên hôn cùng bạch nguyệt quang, vứt bỏ cô không thương tiếc.

Một lần, rồi một lần nữa… đến khi cô không chịu nổi mà bỏ đi. Nhưng Thiên Đạo ép buộc, kịch bản mạnh mẽ kéo cô trở lại, khiến cô và anh ta tiếp tục dây dưa.

Trải qua bắt cóc, sinh tử, ICU, vạch trần bạch nguyệt quang, cuối cùng… hai người được “HE”.

Ôn Hân: “…”

Chỉ cần hồi tưởng thôi đã thấy mệt mỏi, huống hồ là chính mình trải qua.
Cái gọi là “kết quả viên mãn”, thật sự đáng để đánh đổi sao?

Không trách mảnh hồn ở kiếp trước, vừa khi kịch bản kết thúc đã hoàn toàn sụp đổ tinh thần.

Một cuộc đời vốn dĩ có thể tốt đẹp, lại bị biến thành con rối, ép buộc sa vào bi kịch. Người bình thường nào chịu nổi?

Ôn Hân thầm nghĩ, nếu không phải thời gian nghịch chuyển nhanh, có khi mảnh hồn kia đã phát điên, vác dao chém sạch Lệ Thanh Thần cùng bạch nguyệt quang rồi.

— Mẹ nó, đúng là hai kẻ điên!

“Chủ nhân, người lại nói bậy rồi.”

Một con bướm vàng nho nhỏ đập cánh bay vòng quanh cô, tỏa ra ánh sáng kim sắc. Nó là đồng hành của Chủ Thần Ôn Hân, có khả năng mở thông đạo thời gian và kiềm chế thần lực của cô.

Ôn Hân liếc mắt: “Đặt ngươi vào, ngươi chịu nổi sao?”

Con bướm im lặng nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Tiểu Kim sẽ xé hồn phách bọn họ thành từng mảnh, đem đi làm đồ ăn vặt.”

Ôn Hân: “…”
“Tiểu Kim, làm bướm thì không được tàn nhẫn thế.”

Nhưng cũng đừng có ăn bậy!

Tiểu Kim rầu rĩ: “Không phải chủ nhân dạy sao?”

Ôn Hân phủ nhận ba cái liền: “Không có, không phải, đừng vu oan.”
Cô rõ ràng là một Chủ Thần cực kỳ hiền lành, dịu dàng!

“Chủ nhân, vậy ngài có định để mảnh hồn hoàn thành kịch bản Thiên Đạo không?”

Ôn Hân chỉ vào mình: “Nhìn tôi giống kiểu chịu ngược không?”

Mảnh hồn chỉ muốn thoát khỏi tên nam chính độc hại và bạch nguyệt quang, tìm lại tôn nghiêm, lý tưởng, và báo đáp Tần gia mà thôi.
Thế mà vẫn bắt phải “HE” với tra nam? Ai chịu được?

Tiểu Kim lo lắng: “Nếu không đi theo kịch bản, tiểu thế giới liệu có sụp đổ?”

Ôn Hân nhìn tuyết rơi, bình thản đáp:
“Điều thế giới cần là năng lượng tình cảm, không nhất thiết phải là ngược luyến. Chỉ là Thiên Đạo giống như một cỗ máy, cứng nhắc ép nam nữ chính vào kịch bản định sẵn thôi.”

Mảnh hồn thì không chống cự nổi, nhưng Ôn Hân thì khác…
Nếu muốn, cô hoàn toàn đủ sức phá nát cả thế giới này.

Dù vậy, cô không hứng thú với chuyện hủy diệt.
Đã nhập cuộc, thì cứ theo luật chơi nơi này mà giải quyết.

Nguyện vọng của mảnh hồn, với Ôn Hân mà nói, chẳng hề khó khăn.
Còn chuyện ổn định tình cảm thế giới…

Lông mi cô khẽ rung, khóe môi khẽ cong.
Hình như… cũng chẳng khó lắm đâu.

Đúng lúc ấy, một chiếc ô đen bất ngờ nghiêng xuống, che đi bông tuyết rơi trên đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play