Kỷ Trạch Dương bước đến gần, vừa nhìn thấy cậu, anh ấy đã nhíu mày: “Sao mắt em đỏ như mắt thỏ vậy?”
“Hả?” Uông Bình đang nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng Kỷ Trạch Dương, không trả lời mà cười giơ điện thoại lên – màn hình đang tạm dừng một cảnh quay dưới nước mà cậu vừa thực hiện.
Uông Bình nhấn nút phát, đưa thẳng điện thoại cho Kỷ Trạch Dương xem: “Anh thấy không, em diễn có tốt không?”
Kỷ Trạch Dương cúi đầu, kiên nhẫn xem xong – lúc này, mặt trời đã lặn, hồ nước nhuộm một màu cam hồng của ráng chiều. Uông Bình chìm trong sắc cam hồng đó, đẹp đến lạ lùng. Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là diễn xuất của cậu. Dù không có một lời thoại nào, Kỷ Trạch Dương vẫn cảm thấy đau lòng cho nhân vật.
Cũng có thể là anh đang đau lòng cho nghệ sĩ của mình.
Kỷ Trạch Dương thở dài, đưa tay xoa đầu Uông Bình, cười nói: “Tốt lắm chứ. Ngô đạo mà không cần em, thì đó là tổn thất lớn của ông ấy, em biết không?”
Sau khi hoàn thành xuất sắc cảnh quay dưới nước, Uông Bình còn áp dụng kinh nghiệm vào việc diễn xuất không cần đạo cụ trên bờ, cho đến khi thành thạo mới đến buổi thử vai.
Địa điểm thử vai ở một tòa nhà nhỏ không mấy nổi tiếng ở ngoại ô Bắc Kinh. Kỷ Trạch Dương đi cùng, luôn cảm thấy địa điểm này vừa kỳ lạ vừa quen thuộc, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhớ ra đây là nơi nào.
Uông Bình trong lòng căng thẳng, không có thời gian nghĩ nhiều. Nhưng tính cách của cậu thì không thể nào lạnh lùng với người khác. Người khác chào hỏi, cậu đều kiên nhẫn đáp lại. Người chào hỏi có vẻ không có địa vị cao như cậu, ban đầu thì có chút kinh ngạc, nhưng sau khi trò chuyện một lúc, họ đã xưng hô anh em và thậm chí còn trao đổi WeChat với nhau.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT