Hoa Nhụy nằm ghé trên ngực anh, nghe nhịp tim đập trong lồng ngực, trong đầu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, dưới cánh đồng hoa anh túc, Diệp Thành đầu đội mũ sắt, mặc bộ quần áo lính đặc chủng. Anh dũng, kiên cường mà hiền lành giống như một anh trai bên nhà, tựa như là anh chỉ muốn tới bên cạnh cô vậy.
“Em chỉ cảm thấy, công việc của anh rất nguy hiểm, em chỉ sợ anh xảy ra vấn đề gì.” Cô biết, nói như vậy rất ấu trĩ, rất không hiểu chuyện.
Lúc bắt đầu yêu anh, cô biết rõ cô yêu là yêu người đàn ông trong bộ trang phục quân nhân, anh là đàn ông, là quân nhân, là bộ đội đặc chủng, sẽ luôn phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm nhất trên chiến trường.
Nếu là nguy hiểm thì mỗi lần làm nhiệm vụ đều nguy hiểm, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải viết lại di ngôn.
Diệp Thành ngậm thuốc lá trong miệng, dựa lưng vào thành giường. Áo sơ mi trên người mở rộng vạt, để lộ ra cơ ngực cùng vùng bụng rắn chắc sáu múi, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt ý cười, “Tiểu Hoa Nhụy, sao nào, em đeo nhẫn cưới xong rồi mới nhớ ra em gả cho người như thế nào sao?”
Anh rũ mắt nhìn cô, cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh.
“Hoa Nhụy, anh nhập ngũ đã 11 năm, quân trang đối với anh mà nói không khác gì làn da, không cởi ra được, em có thể hiểu không?” Diệp Thành nhàn nhạt nói, nhưng mỗi câu mỗi từ anh nói đều nhưng một tiếng trống gõ vào lòng Hoa Nhụy. Đương nhiên cô hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT