Vào tới khách sạn, cô nhẹ nhàng ôm ấy anh, ngửa đầu hỏi, “Anh Thành, còn giận em sao?”
Một cô gái ngây ngô, hai mắt to đen nhánh phiếm ánh lệ, dáng vẻ đáng thương vô cùng khiến anh mềm lòng. “Tiểu Hoa Nhụy, em đừng xuất ngoại nữa, ngoan ngoãn kết hôn với anh, anh sẽ không giận em nữa. Anh tuy tham gia quân đội nhưng tiền thì đủ nuôi em 10 đời sung sướng. Anh không nói quá, nhưng một năm anh chỉ gặp em vài lần đã không chịu nổi, em còn xuất ngoại, anh chịu không nổi.”
Ánh mắt Hoa Nhụy thoáng có tia ảm đạm, cô cúi đầu, cầm lấy bàn tay anh, lớn mật đặt lên ngực mình, “Anh Thành, cái kia… em muốn cho anh!”
!!!
Một kẻ mặt người dạ thú trong bộ quân trang như Diệp Thành, đứng trước lời mời của một cô gái non mềm ngây ngô như Hoa Nhụy, sao có thể chịu được.
Hai tay anh lập tức ôm lấy mặt cô nâng lên mà hôn.
Anh so sánh những hình ảnh non mềm của cô trong tưởng tượng với dáng vẻ ẩn nhẫn nén đau không khóc của cô mà hận tới tận xương tủy, phát tiết một hồi rồi lại không nhịn được tiếp tục xông tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT