Để kịp trở về thôn trang trước khi trời tối, buổi chiều Tang Linh mua sắm rất vội vàng, thậm chí có vài món còn chưa kịp mặc cả với chủ hàng.
Tổng cộng tiêu hết năm lạng bạc. Nếu là trước đây, giá cả thế này nàng còn chẳng thèm liếc mắt, nhưng bây giờ lại thấy xót của vô cùng.
Thế nhưng ông trời không chiều lòng người.
Chưa đến chạng vạng, mây đen đã kéo đến, ép cho sắc trời trở nên âm u, dường như chỉ một thoáng nữa là sẽ tối sầm lại.
Tang Linh vốn còn vài thứ chưa mua, nhưng cũng không thể ở lại thêm được nữa.
Trời tối đường núi khó đi, hơn nữa, một ký ức không hay trong kiếp trước khiến lòng nàng bất an, chỉ đành bỏ dở, thuê một chiếc xe đẩy nhỏ, chất đồ lên rồi vội vã trở về.
Nhưng khi nàng lên đến lưng chừng núi, trời đã tối sầm lại.
Mưa như trút nước, đường núi trơn trượt.
Tang Linh có chút phiền não vì sao mình không nhớ ra ngày đầu tiên đến trấn Vân Đài trời đã mưa suốt một đêm.
Có điều, đối với nàng, đó đã là chuyện của mười lăm năm trước, làm sao nàng có thể nhớ rõ được.
Tang Linh bước thấp bước cao trên con đường núi lầy lội, tiếng mưa gió át đi tiếng bước chân của nàng. Chiếc xe đẩy nhỏ vốn thuê để tiện vận chuyển giờ lại trở thành trở ngại lớn nhất trên đường lên núi.
Nàng mệt lả, vừa định dừng lại nghỉ một lát thì bỗng hụt chân, cả người ngã lăn xuống sườn núi thoai thoải bên cạnh.
Tiếng kêu kinh hãi và tiếng ngã bịch bịch đều bị màn mưa nhấn chìm.
Cơ thể Tang Linh mất thăng bằng, trong lúc trượt xuống, chân nàng vấp phải một vật gì đó cứng rắn.
Mãi cho đến khi cơ thể va phải thứ gì đó đau điếng, nàng mới nhíu chặt mày, từ từ mở mắt ra.
Giây tiếp theo—
“A!”
Một tiếng thét kinh hãi xé tan màn mưa, cùng lúc với một tia chớp loé lên rạch ngang bầu trời.
Nước mưa lạnh băng táp vào má Tang Linh, khiến tiếng thét của nàng im bặt.
Nàng kinh hoàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc vừa được ánh chớp soi rõ như thể gặp phải ma quỷ. Hắn đầm đìa máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc tức thì lan ra.
Hắn, hắn, hắn!
“Có ma!”
Tang Linh lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Tia chớp vụt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối mịt mùng.
Trong lúc kinh hoảng muốn bỏ chạy, con đường bùn đất trơn trượt khiến nàng theo bản năng đưa tay ra tìm chỗ vịn.
Lòng bàn tay chợt cảm nhận được hơi ấm, nàng đột ngột khựng lại.
Là hơi ấm.
Tang Linh ngập ngừng quay đầu, đôi mắt dần quen với bóng tối lại dừng trên bóng người trước mặt, lờ mờ thấy lồng ngực hắn khẽ phập phồng.
Còn sống.
Sấm nổ vang trời, Tang Linh vẫn đứng ngây tại chỗ, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Mãi đến khi tâm trí ổn định trở lại, nàng mới vội vàng cúi xuống gần hơn, đưa tay dò xét hơi thở của hắn.
Đúng là còn sống.
Thế nhưng, tại sao Văn Dã lại xuất hiện ở đây?
Sấm chớp đan xen, mưa to như trút.
Tang Linh chỉ đứng do dự trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng hành động.
Nàng di chuyển cơ thể Văn Dã, gắng hết sức kéo hắn lên con dốc thoai thoải.
Chiếc xe đẩy nhỏ từng là gánh nặng giờ lại phát huy tác dụng, nếu không với vóc người cao lớn vạm vỡ của Văn Dã, thì đôi tay chân mảnh khảnh của Tang Linh căn bản không thể nào đưa hắn rời khỏi đây.
Đưa được người và đồ vật về đến thôn trang, Tang Linh đã vô cùng chật vật. Nhưng nàng không kịp nghỉ ngơi nhiều, chỉ thay vội bộ y phục ướt sũng rồi lại tất tả chuyển Văn Dã vào nhà.
Thắp ngọn đèn cầy lên, căn phòng sáng bừng khiến Tang Linh lúc này mới nhìn rõ hoàn toàn gương mặt trước mắt.
Nước mưa trên đường đi đã gột rửa phần lớn vết máu trên người hắn. Gương mặt góc cạnh không còn chút huyết sắc, mái tóc ướt dính bết vào nhau. Đôi mắt sắc bén vốn luôn mang lại cảm giác áp bức cho người khác nay nhắm nghiền lại, khiến sát khí trên người hắn tan biến, không còn vẻ uy nghiêm thường thấy.
Trong trí nhớ của Tang Linh, Văn Dã luôn có dáng vẻ bình tĩnh, trầm ổn.
Hắn ít khi nói cười, lạnh lùng xa cách, khiến người ta cảm thấy khó gần.
Vóc người cao lớn cường tráng làm cho hắn dù đi lại không tiện, vẫn khiến người khác phải e dè.
Chưa bao giờ, nàng thấy Văn Dã yếu ớt và thảm hại như lúc này.
Tang Linh không biết vì sao Văn Dã bây giờ lại bị thương rồi ngã trong rừng núi.
Nhưng một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, kiếp trước tuy họ chung sống bình đạm, nhưng lúc còn sống Văn Dã chưa từng bạc đãi nàng.
Coi như đáp lại sự chăm sóc của hắn ở kiếp trước, tất nhiên không thể thấy chết mà không cứu.
Vốn dĩ đã là người có quan hệ thân mật, Văn Dã lại đang hôn mê bất tỉnh, Tang Linh trong lòng cũng không có nhiều e ngại, liền nhanh nhẹn cởi y phục cho hắn.
Chỉ là khi y phục của Văn Dã được cởi ra hết, đồng tử của nàng vẫn bất giác co lại, động tác trên tay cũng khựng lại.
Ực—
Một tiếng nuốt nước bọt đột ngột khiến Tang Linh thoáng chốc hoàn hồn, động tác trên tay được tiếp tục, nhưng trên mặt lại lan một vệt hồng không tự nhiên.
Văn Dã có một thân hình cực đẹp là sự thật mà Tang Linh đã biết từ kiếp trước.
Nàng đã từng nhìn, từng chạm, thậm chí từng bị người đàn ông bá đạo đó yêu cầu hôn liếm.
Nàng từ ngượng ngùng, đến quen dần, cuối cùng thậm chí không thể không thừa nhận rằng, khi cả hai trần trụi bên nhau, cái cảm giác không thể rời mắt ấy được gọi là mê đắm.
Làn da màu đồng, đường nét tuyệt đẹp, cơ bắp săn chắc mang theo một sức hấp dẫn đầy hoang dã. Vai rộng eo hẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật do trời cao điêu khắc, mỗi nhịp thở lên xuống lại khiến ánh đèn hắt lên những khối cơ bắp cường tráng, tạo thành những vệt bóng lay động.
Văn Dã của năm ba mươi tuổi đã gần như hoàn mỹ, nàng lại không ngờ hắn của năm hai mươi lăm tuổi bây giờ lại còn ưu tú hơn.
Khi chiếc quần dài được cởi ra, mặt Tang Linh càng thêm nóng ran, vẻ kinh diễm trong mắt vơi đi vài phần, nàng không tự nhiên mà dời tầm mắt đi nơi khác.
Thứ đó vẫn kiêu ngạo ngang tàng như trong ký ức, cho dù đang ngủ say, cũng khiến nàng bất giác có phần rụt rè.
Đêm mưa ẩm lạnh, Tang Linh vội vàng thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng cởi bỏ y phục ướt đẫm trên người hắn rồi đắp chăn mềm cho hắn.
Tầm mắt dời xuống, Tang Linh lúc này mới thấy vết thương khiến hắn chảy máu không ngừng nằm ở trên đùi, vội lấy nước ấm và khăn sạch đã chuẩn bị sẵn để lau vết máu.
Khi máu được lau sạch, vết thương dần dần hiện rõ ra.
Tang Linh ngẩn người, có chút không chắc chắn mà lại gần nhìn kỹ.
Một lỗ thủng đẫm máu to bằng nắm tay nằm ngay trên mắt cá chân phải của Văn Dã vẫn không ngừng rỉ máu.
Máu có màu đen sẫm, vết thương trông rất đáng sợ, vùng da xung quanh nổi lên những đường gân màu xanh nhạt kỳ dị, khiến người ta thấy khó chịu trong người.
Nhưng Tang Linh lại nhận ra những đường gân màu xanh này.
Kiếp trước Văn Dã chiến bại bị thương, sau đó chân bị tật khó chữa, nàng từng vô tình thấy được vết thương ở chân của hắn, đúng là ở mắt cá chân phải, giống hệt như vết thương trước mắt.
Chỉ là vết thương bây giờ còn đang máu thịt be bét, còn vết thương nàng thấy khi đó đã là sẹo cũ.
Vậy ra, vết thương khiến Văn Dã đi lại không tiện ở kiếp trước, không phải do trận chiến bại kia, mà là đã có từ bây giờ rồi sao?
Người thanh niên cao lớn thẳng tắp, khí phách ngời ngời, ngang tàng phóng khoáng, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ kiêu ngạo không ai bì kịp mà nàng từng nhìn thấy từ xa, nhưng sau này vì chiến bại, vì sa cơ, cùng với đôi chân không thể đi lại tự nhiên đã khiến hắn trở nên trầm mặc u ám, khó mà tìm lại được nửa phần ánh sáng ngày xưa trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Hình ảnh Văn Dã của hai thời kỳ khác nhau trong trí nhớ dần dần trùng khớp lại.
Tang Linh cắn chặt răng, vội vàng đứng dậy tìm kiếm trong những món đồ hôm nay đã mua.
Phần lớn đồ đạc đều bị mưa làm ướt, nhưng dược liệu quý giá được nàng gói ghém cẩn thận mấy lớp trong ngoài giấu ở dưới cùng, khi lấy ra vẫn còn nguyên vẹn.
Tang Linh mở gói giấy ra, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, trong nhất thời nàng lại có chút do dự.
Thảo dược này không hề rẻ, hơn nữa cũng không biết có tác dụng với vết thương của Văn Dã hay không.
Nàng vốn dĩ mua để phòng thân, cứ thế dùng cho Văn Dã vẫn có chút xót của.
Tang Linh đứng trước cửa quay đầu lại nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Hít sâu một hơi, nàng vẫn nhanh chóng hành động, bước đến khoảng sân bên cạnh để giã thuốc.
Văn Dã giàu có, lại hào phóng, hẳn sẽ không quỵt mấy đồng bạc lẻ này của nàng.
Tang Linh thậm chí còn cảm thấy, mình có thể kiếm được một món hời từ Văn Dã.
Cứ coi như là bán thuốc cho hắn, dẫu sao cũng là vợ chồng một kiếp, nàng kiếm thêm một chút thì có gì là không được.
Nghĩ như vậy, động tác giã thuốc của Tang Linh nhanh hơn vài phần, trong đầu bắt đầu tính toán nên lấy của Văn Dã bao nhiêu bạc mới hợp lý.
Đến khi Tang Linh xử lý xong vết thương cho Văn Dã rồi tắm rửa sạch sẽ cho mình thì đã là nửa đêm canh ba.
Lúc đi ngủ, Tang Linh vốn định không nghĩ ngợi gì mà lên giường. Hơi ấm nóng rực từ người đàn ông bên cạnh có vẻ hơi đột ngột, nhưng chỉ trong chốc lát nàng đã quen thuộc mà thích ứng.
Nhưng rất nhanh, nàng đột ngột mở mắt ra, trong bóng tối, một đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
Tang Linh sột soạt bò dậy khỏi giường, đắp lại chăn cho Văn Dã, rồi vội vàng đi lấy chăn nệm trong tủ ra trải xuống đất.
Không biết khi nào Văn Dã sẽ tỉnh lại, bây giờ họ không phải là vợ chồng mà là người xa lạ, nam nữ đơn thân ngủ chung một giường quả thực rất kỳ quái.
Nhưng quan trọng hơn là, Tang Linh cảm thấy giường của nàng tại sao lại không thể tính tiền được chứ? Tính hắn năm trăm văn một đêm, nàng ngủ dưới đất cũng được, Văn Dã chắc chắn sẽ không quỵt nợ.
Trong lòng tính toán càng lúc càng rành mạch, Tang Linh hài lòng nằm xuống nền đất, không bao lâu sau đã nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tang Linh tỉnh lại trong nắng sớm.
Tiếng mưa ngoài phòng đã tạnh, ánh nắng rực rỡ chan hòa khắp nơi.
Tang Linh mơ màng dụi mắt, nhận ra mình không nằm trên giường mà là ngủ dưới đất, có một thoáng nàng ngỡ rằng chuyện sống lại ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Nhưng cảm giác tinh thần sảng khoái nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể khiến tâm trí nàng tỉnh táo lại.
Không phải mơ, tất cả đều là thật.
Tang Linh đứng dậy từ dưới đất, chăn nệm trượt xuống. Dưới lớp áo mỏng, đường cong của tấm lưng ong và vòng hông đầy đặn thấp thoáng ẩn hiện.
Rất nhanh, nàng khoác thêm một chiếc áo ngoài, hoàn toàn che đi cảnh tượng khiến người ta máu huyết sôi trào ấy.
Vừa quay đầu lại, nàng đột ngột đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm như đá hắc diện.
Tang Linh kinh ngạc mở to mắt, Văn Dã đang nhìn nàng không chớp mắt.
Một người quỳ ngồi trên nền đất, một người im lặng nằm trên giường.
Trong phòng yên tĩnh trong giây lát, không khí trở nên vừa ngượng ngùng vừa kỳ quái.
Một lúc lâu sau, giọng nam trầm khàn lạnh lùng phá vỡ sự im lặng: “Ngươi là ai?”