Phương đông vừa ửng trắng, sương mai còn giăng mờ.
Trong cánh rừng trên núi, một chiếc xe ngựa giản dị nhân lúc trời còn tờ mờ sáng, đang lắc lư chạy xuống chân núi.
Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trong xe, dù mí mắt đã díu lại vì mệt mỏi, nàng vẫn ôm khư khư túi tay nải trong lòng.
Bánh xe ngựa chèn qua một hòn đá cứng, nảy lên một cái. Túi đồ trong lòng nàng rung lên, phát ra tiếng leng keng va chạm, khiến nàng giật mình tỉnh cả ngủ, vội vàng siết chặt tay, đè lên túi đồ để dập đi tiếng động.
Ánh mắt Tang Linh khẽ động, cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài, may mà tiếng xe chạy ồn ào đã át đi âm thanh kia, dường như không ai phát hiện điều gì khác thường, bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Một bàn tay trắng nõn khẽ vén rèm xe lên.
Tang Linh nhìn cảnh núi chập chờn lướt qua ngoài cửa sổ, những mảnh ký ức vụn vặt xa xôi dần dần trùng khớp với nhau.
Đến lúc này nàng mới tin, mình thật sự đã sống lại.
Kiếp trước, vào năm mười lăm tuổi, Tang Linh bị mẫu thân gửi đến Giang Châu để nương nhờ nhà biểu cô.
Xe ngựa đi thêm một đoạn không xa nữa là sẽ đến thôn trang nơi nàng tạm ở, sau đó nhà biểu cô sẽ cho người tới đón nàng vào thành.
Ký ức về đoạn đường này một lần nữa hiện về trong tâm trí, những cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng.
Tang Linh nhắm nghiền mắt, siết chặt túi tay nải.
Một cuộc đời như thế, sống lại lần nữa, nàng dĩ nhiên không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Cuối cùng, khi mặt trời vừa lên, xe ngựa đã dừng lại trước một thôn trang lưng chừng núi.
Từ ngoài xe vọng vào giọng nói sang sảng của người đánh xe: “Cô nương, đến nơi rồi.”
Dứt lời, người đánh xe quay đầu lại định vén rèm xe để đánh thức cô nương đã đi đường suốt đêm, nhưng rèm xe đã được Tang Linh vén lên nhanh hơn một bước.
Nắng sớm chiếu lên làn da trắng như sứ của thiếu nữ. Mày tựa núi xuân, mắt như nước mùa thu, dung mạo diễm lệ của nàng nổi bật giữa cảnh núi non thanh tĩnh, khiến người ta không thể rời mắt.
Có lẽ do người đánh xe ít được thấy, cũng có lẽ do Tang Linh quá mức xinh đẹp, vẻ đẹp nhường này lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng khó tránh khỏi kinh ngạc trong thoáng chốc.
Đợi đến khi người đánh xe hoàn hồn, Tang Linh đã bước xuống xe ngựa, ánh mắt bình thản đánh giá thôn trang trước mặt, dường như không có vẻ gì là lạ lẫm với hoàn cảnh mới, nhưng lại nhìn không chớp mắt.
“Cô nương, thôn trang này trông như đã lâu rồi không có người ở. Chỉ có một mình cô nương tới đây thôi sao, người nhà cô nương đâu, sao không thấy ai ra đón?”
Tang Linh nhàn nhạt thu ánh mắt lại, đôi mắt trong veo mang vẻ trầm ổn không hợp với lứa tuổi, chỉ khẽ đáp: “Ta còn có huynh trưởng đi cùng, họ có việc nên nán lại dưới chân núi, chắc trưa nay sẽ đến.”
Người đánh xe nghe vậy mới vỡ lẽ gật đầu.
Hắn vốn là dân làng dưới chân núi Vân Đài, mấy hôm trước có việc ra ngoài, trên đường về thì tình cờ gặp Tang Linh đang tìm xe lên núi.
Thấy một cô nương trẻ tuổi đi một mình, hắn liền tốt bụng cho đi nhờ một đoạn.
Kiếp trước cũng y như vậy, chỉ là khi đó Tang Linh đối mặt với sự quan tâm của người đánh xe, đã không chút phòng bị mà kể hết tình cảnh của mình ra.
Người đánh xe vốn cũng có ý tốt, nghe nàng một mình đi xa lại ở nơi này, cũng tiện đường giúp đỡ nàng không ít.
Chỉ là chuyện ở thôn trang lưng chừng núi có một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như tiên nữ, cũng vì thế mà bị hắn vô tình đem chuyện kể cho người khác nghe.
Nghĩ lại chuyện xưa, Tang Linh bất giác ôm chặt túi tay nải hơn một chút, rồi lên tiếng: “Đa tạ đại ca đã cho ta đi nhờ một đoạn, ngài đi đường cẩn thận, thượng lộ bình an.”
Giọng nói của Tang Linh có phần mềm mại, mang chất giọng đặc trưng của người Yên Nam, nghe vào tai rất nhẹ nhàng dịu dàng, khiến người nói chuyện cùng nàng cũng bất giác hạ giọng: “Được được được, nhà cô nương có người đi cùng thì ta yên tâm rồi, vậy ta đi đây. Nếu cần giúp đỡ gì, cứ xuống thôn dưới chân núi tìm ta, ta họ Lưu, tên một chữ Lực.”
Sự ân cần của Lưu Lực không đổi lại được việc Tang Linh cho biết tên họ.
Chuyện kiếp trước không thể hoàn toàn trách Lưu Lực, nhưng Tang Linh dĩ nhiên cũng khó mà đối đãi hòa nhã với hắn sau khi đã bị liên lụy.
Tang Linh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Lưu Lực khựng lại một lát, có chút ngượng ngùng sờ mũi, rồi mới đánh xe ngựa rời đi.
Cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cánh tay đang ôm túi tay nải của Tang Linh mới dần nới lỏng.
Theo bước chân nàng vào thôn trang, túi tiền lộ phí trong lòng lại vang lên tiếng va chạm lanh lảnh.
Để nàng có thể thuận lợi đến Giang Châu, trước khi đi, mẫu thân đã lấy ra gần như toàn bộ tư trang của mình để cho nàng làm lộ phí.
Tang Linh dọc đường hết sức tiết kiệm, nay đã vào địa phận Giang Châu, trong túi vẫn còn hơn một nửa tư trang chưa đổi thành bạc để tiêu dùng.
Nhưng đó là nàng của kiếp trước.
Sau khi vào phòng, Tang Linh nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ thôn trang đã lâu không người ở.
Nàng liệt kê sơ qua những thứ cần mua sắm, bận rộn đến gần trưa thì quen đường cũ đi ra khỏi thôn trang, thẳng hướng trấn nhỏ dưới chân núi mà đi.
Tinh thần no đủ, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, đều là cảm giác mà Tang Linh, người đã mang tấm thân ốm yếu lay lắt suốt nhiều năm, đã lâu lắm rồi chưa được trải qua.
Từ vị biểu tiểu thư không ai biết đến trong phủ tri phủ, đến phu nhân chốn hậu trạch của tướng quân Huyền Bắc.
Cuộc sống kiếp trước của Tang Linh không thể nói là tốt đẹp đến mức nào, nhưng cũng luôn vô lo vô nghĩ, yên ổn bình lặng.
Mấy năm sau khi phu quân qua đời, là những năm tháng tăm tối nhất trong cuộc đời nàng.
Không người để nương tựa, không nơi để trông cậy, căn bệnh mắc phải từ thời trẻ cũng trở nặng vào năm phu quân qua đời.
Những ngày tháng ấy thật gian nan cay đắng, tăm tối vô cùng, đến năm ba mươi tuổi, nàng hương tan ngọc nát trong phủ tướng quân trống vắng.
Trước lúc lâm chung, nàng từng đau đớn nhìn lại, không biết rốt cuộc mình đã đi sai ở bước nào mà cuối cùng lại lâm vào kết cục bi thảm đến thế.
Là không nên rời Yên Nam để đến Giang Châu, không nên sống khép nép sợ sệt trong phủ tri phủ.
Hay là không nên gả cho Văn Dã, để rồi tuổi trẻ đã phải ở goá.
Tang Linh vốn không thông minh, cũng chẳng có kiến thức sâu rộng.
Cho đến tận bây giờ, khi đã sống lại vào năm cập kê, nàng vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời xác đáng.
Nàng chỉ biết, sống lại một đời, mình không muốn trải qua những ngày tháng khổ cực như vậy nữa.
Bất kể dùng cách gì, đời này nàng muốn sống thật thoải mái, sống thật tốt. Không có gì quan trọng hơn bản thân mình, nàng cần phải cố gắng hết sức để tính toán, lo liệu cho chính mình.
Tang Linh đến trấn Vân Đài vào lúc quá trưa.
Kiếp trước khi ở thôn trang, nàng hiếm khi xuống núi vào trấn, chỉ mới đến một hai lần, nay năm tháng đã xa, cảnh phố xá trông lạ lẫm nhiều phần.
Nhưng mục đích lần này của nàng rất rõ ràng, không đi dạo nhiều mà tìm thẳng đến hiệu cầm đồ theo trí nhớ.
Một lần cầm hết số tư trang còn lại, cũng chỉ đổi được ba mươi bảy lạng bạc trắng.
Nếu là Tang Linh của khi đó, hẳn sẽ thấy đây là một món tiền lớn.
Nhưng với Tang Linh đã làm tướng quân phu nhân mấy năm, nàng không khỏi nhíu mày, có chút không hài lòng với ba mươi bảy lạng bạc ít ỏi này.
Có lẽ nàng thật sự đã bị Văn Dã nuông chiều sinh hư, nhất thời lại cảm thấy hơi tuyệt vọng với cuộc sống sau khi sống lại.
Rốt cuộc nàng chẳng biết làm gì, chỉ có ba mươi bảy lạng bạc này làm vốn, thật sự không nghĩ ra được mình có thể làm giàu bằng cách nào.
Nghĩ đến đây, Tang Linh chợt nhớ tới vị phu quân đoản mệnh của mình ở kiếp trước.
Đó vốn là một cuộc hôn nhân không được người ta xem trọng, nhưng sau khi cưới lại thoải mái đến không ngờ.
Nếu phải nói những ngày tháng thoải mái nhất của Tang Linh ở kiếp trước, đó chính là mấy năm sau khi gả cho Văn Dã.
Văn Dã vốn là vị tướng quân Huyền Bắc lừng lẫy tiếng tăm của Đại Tề, nghe nói hắn mười ba tuổi tòng quân, mười lăm tuổi được phong tướng.
Trăm trận trăm thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chiến tích huy hoàng, từng là vị chiến thần được vạn người ngưỡng mộ.
Khi đó, Văn Dã đối với Tang Linh mà nói, là đấng thiên chi kiêu tử xa xôi không thể với tới.
Nàng từng có lần thấy hắn từ xa trong phủ khi hắn đến thăm Giang Châu, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ có bất kỳ dính dáng gì đến hắn, càng không nói đến việc gả cho một người nam tử tỏa sáng vạn trượng như vậy.
Chỉ là không ngờ, Văn Dã có ngày chiến bại, thiên chi kiêu tử cứ thế ngã xuống, bị thương nặng, để lại tàn tật, què chân mất hết binh quyền, bị đày từ kinh thành về Giang Châu.
Rồi sau đó không lâu.
Có tin đồn Hoàng thượng đang tìm một mối lương duyên cho Văn Dã đã lâu chưa thành gia, nhìn khắp cả Giang Châu, chỉ có thiên kim của tri phủ là môn đăng hộ đối.
Tri phủ đại nhân trong lúc cấp bách, đã đem vị biểu tiểu thư trong phủ gả cho vị tướng quân Huyền Bắc lớn hơn nàng mười tuổi, chân cẳng lại bất tiện.
Năm đó, Tang Linh hai mươi tuổi, không xem là trèo cao, cũng chẳng phải gả thấp mà vào phủ tướng quân.
Nàng từng nghĩ đến vô số cảnh tượng sau khi mình và Văn Dã thành hôn, nhưng không ngờ tình hình thực tế lại chẳng giống bất kỳ loại nào trong tưởng tượng của mình.
Nghe nói Văn Dã từ thời niên thiếu đã có người trong lòng, nhưng bất đắc dĩ yêu mà không thành, đến tận tuổi tam tuần vẫn chưa thành gia.
Hắn đối với cuộc hôn nhân gần như là bị ép buộc này không tỏ rõ thái độ bài xích, nhưng lại lạnh nhạt và xa cách thấy rõ.
Thế nhưng ngoài sự lạnh nhạt đó, Văn Dã lại chưa từng keo kiệt bạc đãi nàng trong chuyện ăn mặc tiêu dùng, thậm chí còn hào phóng đến mức khiến Tang Linh phải kinh ngạc.
Đại Tề xưa nay thường dùng tiền tài để ban thưởng cho tướng sĩ dũng mãnh, ra trận giết giặc, vung đao đổ máu, mỗi một lần liều mạng đều sẽ nhận được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Vì vậy Tang Linh sớm đã biết, một vị tướng quân từng có chiến tích huy hoàng như Văn Dã, dù sau này sa cơ, gia cảnh có lẽ cũng không đến nỗi nào.
Lại không ngờ rằng, Văn Dã nào chỉ không đến nỗi nào, hắn căn bản là giàu nứt đố đổ vách, chỉ là thường ngày không để lộ ra mà thôi.
Tang Linh thỉnh thoảng nhắc đến son phấn, ngày hôm sau thứ đó chắc chắn sẽ như có phép màu mà xuất hiện trên bàn trang điểm của nàng.
Nàng nhìn trúng món trang sức châu báu nào, thì y như rằng món đó sẽ được người ta khuân vào kho trong phủ.
Vải vóc thượng hạng, mỗi khi chuyển mùa đều có đủ loại màu sắc rực rỡ bày ra trước mắt, mặc cho nàng tùy ý chọn lựa.
Sơn hào hải vị thường không ngày nào giống ngày nào, ăn đến mức người ta càng thêm kén chọn, chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ xem nguyên liệu ấy hiếm có và đắt đỏ đến nhường nào.
Mà những thứ đó, cũng chỉ là một góc nhỏ trong khối tài sản của Văn Dã mà hắn dùng để hậu đãi thê tử mình mà thôi.
Đối với Tang Linh, đó đã là những ngày tháng sống trong nhung lụa, khiến nàng chẳng còn lòng dạ nào để bận tâm đến việc Văn Dã đối xử với mình lạnh nhạt, hay trong lòng hắn có người khác.
Thậm chí, nàng từng nhiều lần thầm thấy may mắn, vì Văn Dã lạnh nhạt như thế, lại còn bận rộn đến mức hiếm khi về phủ.
Tang Linh nhớ rất rõ, đêm tân hôn, nàng bị người đàn ông cao lớn cường tráng đó vần vò đến thê thảm.
Năm đó Văn Dã đang lúc long tinh hổ mãnh, thân hình hắn và nàng chênh lệch quá lớn, thứ đó lại càng to đến đáng sợ.
Tang Linh chịu đựng vô cùng khổ sở, thế mà người đàn ông kia lại không biết ngừng nghỉ, không có lời lẽ dịu dàng dỗ dành, càng không tuần tự dẫn dắt nàng, chỉ có những cú va chạm mỗi lúc một hung bạo, làm nàng khóc không thành tiếng, liên tục van xin, nhưng vẫn bị hắn giày vò đến tan tác rã rời.
Ngày hôm sau nàng gần như không xuống nổi giường, trên người đầy những dấu vết, về sau đến cả nằm mơ cũng thường bị cảnh tượng cuồng nhiệt đêm đó xâm chiếm.
Sau này thành hôn đã lâu, Tang Linh dần quen với chuyện này, nhưng vẫn không chịu nổi thể lực dồi dào của người đàn ông khó chiều này.
Trong chuyện chăn gối, người đàn ông lạnh lùng xa cách đó như biến thành một người khác, nóng bỏng đến thiêu đốt người ta, hung mãnh đến khiến người ta không tài nào chống đỡ nổi.
Cũng may chuyện này quanh năm suốt tháng cũng chỉ có vài lần, so ra thì cuộc sống giàu sang phú quý khiến chút việc tốn sức này cũng trở nên không quá đáng ghét.
Nếu hắn có thể dịu dàng hơn một chút, thì cuộc hôn nhân này xem như không chê vào đâu được.
Nắng gắt quá trưa chiếu lên mặt Tang Linh nóng ran.
Nàng gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cẩn thận giấu túi tiền đầy bạc vụn vào lớp áo trong, rồi mới mang tâm trạng phức tạp bước ra khỏi hiệu cầm đồ.
Quãng thời gian đó dù tốt đẹp đến mấy, cũng đã là chuyện của kiếp trước.
Văn Dã không sống thọ, ba mươi lăm tuổi sẽ qua đời, triều đình sẽ thu hồi phần lớn gia sản của hắn, những ngày tháng thoải mái như vậy suy cho cùng cũng không thể kéo dài cả đời.
Đời này, có lẽ nàng sẽ không gả cho hắn nữa.