Lê Dĩnh nhìn lá thư trong tay, rồi nhìn Vạn Tú Trân với vẻ mặt bình thản. Cô do dự một lúc rồi đưa lá thư cho Vạn Tú Trân.
“Út, đây không phải lá thư con nhận hôm nay sao? Sao con lại đưa cho mẹ xem?” Vạn Tú Trân khó hiểu nhìn Lê Dĩnh hỏi, “Với lại, mẹ có biết chữ đâu, con đưa thư cho mẹ làm gì?”
Lê Dĩnh thầm kêu không hay rồi. Cô hoàn toàn quên mất Vạn Tú Trân không đi học, không biết chữ.
Thế là Lê Dĩnh nén sự hoảng hốt trong lòng, cười ngượng ngùng rồi nói với Vạn Tú Trân: “Mẹ, con nhất thời xúc động, quên mất chuyện này. Thế thì con sẽ đọc nội dung thư cho mẹ nghe nhé.”
Vạn Tú Trân đặt chậu nhỏ xuống đất, quay lại nói: “Được, con đọc đi.”
Lê Dĩnh vừa định đọc, cô chợt nhớ đến Đỗ Á Phương. Cô vội vàng đi xuống, mở cửa phòng của họ, liếc nhìn phòng đối diện, thấy đèn trong phòng Đỗ Á Phương đã tắt, lúc này mới thở phào.
Vạn Tú Trân bị hành động của Lê Dĩnh làm cho khó hiểu: “Út, con làm gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT