Đỗ Á Phương nói những lời ngọt ngào đó, ngay lập tức khiến Vạn Tú Trân mặt mày hớn hở.
“Thôi thôi, Á Phương, con đừng nói những lời to tát đó nữa, kẻo người ta nghe được lại cười cho.” Vạn Tú Trân tuy miệng nói vậy nhưng nụ cười trên khóe môi đã tố cáo sự thật là trong lòng bà đang rất vui.
Đỗ Á Phương trong lòng như gương sáng, vì thế tiếp tục nịnh nọt: “Mẹ, có gì mà phải sợ người ta cười? Chờ đến khi em gái chúng ta thực sự ở lại thành phố, họ ghen tị với mẹ không kịp ấy chứ!”
Lê Dĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bội phục cái miệng của Đỗ Á Phương. Cô ta nói quá khéo! Khiến Vạn Tú Trân vui như nở hoa, không tìm ra được một lỗi nào.
Nếu không phải trước đó nghe được Đỗ Á Phương nói chuyện với Tiền Ninh, Lê Dĩnh làm sao có thể phát hiện ra đối phương là một kẻ mưu mô xảo trá như vậy. Đúng vậy, ai có thể nghĩ được Đỗ Á Phương, người nổi tiếng hiền thục ở bên ngoài, lại là người chuyên nhắm vào mẹ chồng và cô em chồng chứ!
Lúc này, có người ở ngoài cửa gọi: “Lê Dĩnh, có thư của em này.”
Mắt Lê Dĩnh sáng bừng, cô đoán đây là thư hồi âm của Phan Đại Hải. Nghĩ đến đây, Lê Dĩnh liếc nhìn Đỗ Á Phương vẫn đang cười tươi, trong lòng nghĩ không thể để cô ta nhận ra mình đã gửi thư cho Phan Đại Hải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT