Lê Dĩnh về đến nhà, Vạn Tú Trân mừng quýnh quáng. Bà vội vàng chạy lại vài bước đến bên cạnh Lê Dĩnh, dùng bàn tay thô ráp vuốt đầu cô, rồi ân cần hỏi, “Con út đi đâu vậy? Làm mẹ lo lắng muốn chết, mẹ tìm khắp nơi mà không thấy con?”
“Mẹ, chuyện là thế này…”
Thế là Lê Dĩnh kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Cô cũng nói rằng Bùi Nghị hiện đang đưa Đỗ Á Phương và lão Vương đến đồn công an, còn cô thì về trước.
“Cái con Đỗ Á Phương chết tiệt này, dám làm hại con gái của tôi!” Vạn Tú Trân giận đùng đùng nói, “Bây giờ mà nó ở trước mặt mẹ, mẹ nhất định sẽ đánh nó sưng mặt bầm mày, đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra được.”
Nói xong, Vạn Tú Trân lại nói với Lê Dĩnh, “Con út à, lần này con được bình an vô sự là nhờ cậu Bùi đấy. Nếu không có cậu ấy, mẹ đã đau lòng chết mất. Vậy nhé, hai ngày nữa con lại đi mời cậu Bùi về, mẹ phải chiêu đãi cậu ấy một bữa thật thịnh soạn mới được.”
Với sự sắp xếp của Vạn Tú Trân, Lê Dĩnh dù trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã đồng ý. Bởi vì cô cũng biết, hôm nay cô không gặp chuyện gì là nhờ sự giải cứu của Bùi Nghị.
Vạn Tú Trân đột nhiên lại vỗ đầu mình một cái, vẻ mặt hối hận nhìn Lê Dĩnh và nói, “Ôi, đều tại mẹ không tốt, quên mất là con đã ở ngoài trời lạnh mấy tiếng đồng hồ, giờ chắc lạnh lắm rồi phải không? Lại đây, con mau vào giường nằm, mẹ nấu cho con canh gừng, uống vào cho ấm người, kẻo bị bệnh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT