“Được, nếu anh đã xin tha, vậy tôi sẽ không đánh nữa. Anh giơ hai tay lên, ngồi xổm xuống đó và không được nhúc nhích.” Bùi Nghị lạnh lùng nhìn lão Vương quát lớn, “Nếu anh dám nhúc nhích hay định chạy trốn, tôi sẽ cho anh nếm mùi nắm đấm của tôi lần nữa.”
Lão Vương sợ đến mức gần như tè ra quần. Chân hắn run lẩy bẩy, hắn ngồi xổm tại chỗ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Giọng hắn run run, “Dạ, dạ, tôi biết rồi, đồng chí Giải phóng quân. Tôi, tôi nhất định sẽ không chống cự, tôi không chạy trốn đâu.”
Thấy lão Vương run rẩy như thế, Bùi Nghị khinh bỉ phun một tiếng, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Lê Dĩnh. Anh đưa tay tháo miếng vải bịt miệng cô ra, rồi cởi dây thừng đang trói tay chân cô.
Bùi Nghị đỡ Lê Dĩnh dậy, ân cần hỏi, “Đồng chí Lê Dĩnh, cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
Lê Dĩnh lập tức nhào vào lòng Bùi Nghị, khóc òa lên, “Sợ chết mất thôi, sợ chết mất. Tôi cứ nghĩ, tôi nghĩ đời này phải làm vợ của gã đàn ông đó. Nếu vậy, tôi thà chết đi còn hơn.”
Vừa nghe những lời này, đầu Bùi Nghị như nổ tung. Anh quay đầu lại, ánh mắt hung tợn liếc về phía lão Vương.
“Không hay rồi, gã này muốn chạy.” Lúc này, Bùi Nghị không còn bận tâm đến Lê Dĩnh nữa. Anh nhanh chóng lao lên, một cú đá như bay vào giữa lưng lão Vương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play