Đỗ Á Phương bảo người đàn ông kia trói tay chân Lê Dĩnh lại, lúc này mới chuyển đến trước mặt Lê Dĩnh nói: “Được rồi, cô đừng kêu nữa, chỗ này cách thôn xa như vậy, cô có kêu cũng sẽ không có ai đến cứu đâu.”
Kêu một lúc mà không có ai đến cứu, Lê Dĩnh bắt đầu khản cả giọng mắng Đỗ Á Phương.
“Đỗ Á Phương, tôi chỉ cho rằng cô có chút ghen tị mà thôi, thật không ngờ, cả người cô đã thối rữa rồi, lại có thể nghĩ ra một ý đồ táng tận lương tâm như vậy để đối phó với một người phụ nữ như tôi.”
Lửa giận mà Đỗ Á Phương trước đó đã kìm nén không ngừng dâng lên, sự tức giận cuồn cuộn trong mắt cô ta.
“Đỗ Á Phương, tao nguyền rủa mày đời này, ăn cơm thì nghẹn chết, uống nước thì sặc chết, đi đường thì té chết, qua sông thì chết đuối, trời mưa thì bị sét đánh chết.” Bị trói chặt tay chân, Lê Dĩnh liều mạng giãy giụa, mắng chửi.
“Bốp” một tiếng, một cái tát giòn tan giáng xuống mặt Lê Dĩnh.
Cái tát này của Đỗ Á Phương không hề nương tay, trên khuôn mặt trắng nõn của Lê Dĩnh lập tức hằn lên một vết đỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play