Lê Dĩnh quay đầu lại, không phải người phụ nữ quấn khăn quàng cổ trên đầu ở cách đó không xa chính là mẹ cô ấy, Vạn Tú Trân sao?
Mắt Lê Dĩnh kinh ngạc mở to, cô ấy chạy như bay qua, ôm chặt cổ Vạn Tú Trân, giọng nghẹn ngào nói với bà: “Mẹ, con nhớ mẹ quá. Mà mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Vạn Tú Trân vỗ vỗ lưng Lê Dĩnh, sau đó an ủi: “Không phải con đánh điện tín nói ngày nào về sao? Mẹ đến ga tàu hỏa hỏi nhân viên, người ta nói chuyến tàu đó chính là giờ này đến, cho nên mẹ ở đây đợi con, cùng con về nhà.”
Lê Dĩnh rời khỏi vòng tay Vạn Tú Trân, nhìn khuôn mặt bà, mũi đông lạnh đến đỏ lên, trong lòng cô ấy dâng trào cảm xúc lẫn lộn, không biết phải nói gì. Chẳng lẽ đây là tình mẹ sao? Cảm giác có người đến đón thật tốt!
Lê Dĩnh hít hít mũi nói: “Mẹ, mẹ thật tốt.”
“Tốt tốt, con lớn rồi mà? Vẫn như hồi nhỏ mít ướt, mau lau nước mắt đi.” Vạn Tú Trân dùng tay áo lau nước mắt cho Lê Dĩnh.
Ngay khi Lê Dĩnh và Vạn Tú Trân đang hàn huyên, Bùi Nghị hai tay xách hành lý, từ từ đi đến bên cạnh họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT