Vì ở gần núi, Thẩm Trường Sanh không quá yên tâm, hắn không ra ngoài đi săn mà lên núi chặt một ít gỗ, tính dựng một bức tường rào.
Sân không cần quá lớn, chỉ cần đủ để sinh hoạt và phơi quần áo là được.
Thẩm bà nội nghĩ sâu xa hơn. Bà và cháu không có đất đai, thóc lúa thì tạm không tính đến, nhưng một ít rau cải hằng ngày vẫn phải có. Nếu cứ mỗi ngày đều đi mua, thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Thẩm Trường Sanh bèn chừa lại một khoảnh đất trống, đợi đến mùa xuân năm sau thì trồng rau.
Sống ở phía bên kia con sông nhỏ cũng là một đôi bà cháu. Lúc đầu Thẩm Trường Sanh không biết, mãi cho đến khi hắn đang xây tường rào, một cậu bé đen nhẻm, gầy gò chạy tới, đòi giúp hắn một tay.
Thẩm bà nội biết nhiều chuyện hơn, bà giải thích một phen, nói nhà này cũng đáng thương lắm. Mẹ của đứa trẻ này bị bệnh mà mất, phụ thân là người câm, quanh năm làm thuê bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại một bà lão già yếu cùng với đứa cháu nhỏ.
Đứa trẻ này còn quá nhỏ, ra ngoài tìm việc không ai thuê, chỉ có thể làm vài việc lặt vặt trong thôn để kiếm miếng cơm qua ngày. Thẩm bà nội thấy rất thương cảm.
Tuy bà và Trường Sanh cũng không khấm khá gì, nhưng chưa đến nỗi này. Huống hồ giờ Trường Sanh đã lớn, không cần bà phải nhọc lòng.
Sau khi nắm rõ tình hình, Thẩm Trường Sanh không đuổi cậu bé đi. Vả lại, hắn còn có ấn tượng với cậu, chính là người đã ném đá vào Lưu Quế Chi hôm đó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT