Văn á:
Mắc chứng rối loạn đồng cảm nghiêm trọng, chứng mất cảm xúc nhẹ, gần như là kiểu nhân cách P tiêu cực ở mức độ 0, chỉ cách tội phạm ở ranh đạo đức. Đây là chẩn đoán của bác sĩ tâm lý dành cho Dung Lê.
(*kiểu nhân cách P tiêu cực ở mức độ 0 là một đặc điểm tâm lý cực kỳ lạnh lùng, vô cảm. "P" có thể là viết tắt của Psychopathy (rối loạn nhân cách chống đối xã hội), một dạng nhân cách được đặc trưng bởi việc thiếu đồng cảm, lừa dối, thao túng và không có cảm giác hối hận.)
Có người từng thấy dáng vẻ tay anh đẫm máu, có người từng thấy anh hút thuốc giữa mưa bom bão đạn, cũng có người từng thấy anh lạnh lùng thờ ơ giẫm lên những mảnh thi thể bước ra từ trong biển lửa. Những người này đều nói, Nhung Lê là một ác quỷ.
Nhưng chỉ có Từ Đàn Hề từng thấy dáng vẻ anh loạng choạng vấp ngã vì bệnh quáng gà, thấy dáng vẻ anh nổi cáu khi mới ngủ dậy, thấy dáng vẻ anh đá bàn khi chơi game thua, thấy dáng vẻ anh gục trên vai cô đòi cô hôn.
Anh nói: "Yểu Yểu, nếu em thích, anh có thể vứt con dao dưới gối đi, ở lại trấn Tường Vân nhận chuyển phát nhanh cả đời."
Anh nói: "Yểu Yểu, đừng trốn, em không quản anh, anh sẽ xuống địa ngục đấy."
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực mình: "Bên trong này của anh là một màu đen, đã thối rữa cả rồi, em còn muốn không?"
Từ Đàn Hề là một tiểu thư khuê các, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, liền viết một bức thư, nhét vào trong túi thơm do chính tay mình thêu tặng cho anh: "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ." (Đã gặp được người quân tử, sao lòng không vui?)
Cứ như vậy, Nhung Lục gia mà không ai trị được đã nhận lấy túi thơm của cô gái nhà người ta, còn để cô gái chưa từng chạm vào dụng cụ xăm hình ấy xăm chữ lên ngay tim mình.
Lưu ý: Đây không phải là truyện về đa nhân cách, mà là truyện về kiếp trước kiếp này.