Đại hắc ngưu trong túp lều hấp tấp kêu một tiếng, nó vốn không thích ăn cỏ, mà cũng thích ăn gạo lúa.
Một hồi khói cơm nghi ngút bay lên, mùi thơm lan tỏa trong nồi ra. Một người một ngưu ngồi trên mặt đất, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, trong mắt đều mang theo ước mơ mông lung về tương lai.
“Lão Ngưu, chúng ta phải sống cho thật tốt, đừng có làm chuyện lỗ mãng nữa.”
Trần Tầm vừa nhai cơm vừa hung hăng nuốt xuống một ngụm lớn: “Thế giới này rộng lớn biết bao, chờ khi chúng ta phát đạt, ta sẽ tìm cho ngươi mấy lão mẫu ngưu (bò cái già) về bầu bạn.”
“Mu! Ục ục…”
Trong đôi mắt Lão Ngưu lộ ra vẻ ghét bỏ, tựa như đang trách móc ban đầu không phải chính ngươi cầm rìu xông thẳng sang thôn bên cạnh sao?
“Đối diện kẻ đông thế mạnh, muốn đối phó loại người đó phải dùng kế sách.” Trần Tầm thần bí nói ra.
Đại hắc ngưu trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, lập tức nhích lại gần bên cạnh Trần Tầm.
“Chờ đến khi bọn chúng suy yếu, liền đánh gãy răng bọn chúng, đào cả mộ tổ nhà chúng! Hừ, dám trêu chọc kẻ trường sinh sao?”
Trần Tầm nói ra dáng vẻ lão luyện, trong mắt mang theo tia sắc bén, thần khí bức người.
“Mu! Mu!”
Đại hắc ngưu đôi mắt to như chuông đồng sáng rực tinh quang, liên tục gật đầu, cái này tốt, cái này hay.
“Sao lại có mùi khét như bị cháy vậy?”
Trần Tầm hít một hơi, bất chợt nhìn về phía gian bếp, trong mắt lộ vẻ kinh hãi: “Nhà tranh của chúng ta!!”
Đại hắc ngưu cũng thở dồn dập, tiếng vang ầm ầm.
“Cháy rồi!”
“Nhà Trần Tầm cháy rồi! Mau dập lửa!”
…
Sau một canh giờ, thế lửa mới dần yếu bớt, cả căn nhà tranh đã bị thiêu gần như sạch trơn. Một người một ngưu ngồi quỳ ngoài đống tro tàn, mắt tối sầm, chẳng còn thiết sống.
Trần Tầm vốn là cô nhi trong thôn, nay lại bị tai họa bất ngờ, thật quá đáng thương. Dân trong thôn cũng chỉ đến an ủi đôi câu rồi ai nấy tản đi.
“Hết rồi, chẳng còn nhà nữa.”
Trần Tầm thất hồn lạc phách nói ra, hắn vốn chẳng biết dựng nhà, nghèo khó đã đành, giờ lại thêm hoạn nạn, đời người thật thê lương.
Nhưng trời không tuyệt đường người, hắc ngưu nhờ nhai lại mà giữ được ít gạo, cũng đủ cho hai đứa cầm cự vài ngày.
“Lão Ngưu, phía đông dưới sườn núi kia có vài hang đá, thôi, chúng ta ở đó đi.”
Trần Tầm chán nản lắc đầu, chắc phải ở trong thôn học chút nghề, sau này làm ruộng mà sống, nay cái gì cũng chẳng còn biết làm.
“Mu!” Đại hắc ngưu ngược lại không có vấn đề, Trần Tầm ở đâu, nơi đó chính là nhà nó.
Rời tiểu sơn thôn, trên lưng hắc ngưu chất không ít cỏ khô, Trần Tầm cũng nhặt thêm ít củi khô để mang vào sơn động, tạm coi như chốn nương thân.
Suốt một năm sau, Trần Tầm theo thợ mộc trong thôn học nghề, hắc ngưu cũng giúp đỡ vận chuyển đồ vật, người trong thôn đều bảo nó có linh tính, khuyên Trần Tầm đừng giết mà ăn.
Trần Tầm nghe xong chỉ bật cười khẽ, ta Trần Tầm có chết đói, có lao đầu xuống sườn núi cũng không đời nào bán đứng bằng hữu.
“Thật thơm quá!”
Trần Tầm cười cắn miếng thịt bò to. Cuối năm, để mừng lễ, cả thôn giết mấy con ngưu, mở đại yến cho mọi người.
Chuyện tốt thế này, hắn tự nhiên sẽ không vắng mặt. Chỉ là đại hắc ngưu con ngươi bỗng co rút lại, nhìn Trần Tầm đưa mấy miếng thịt bò mà vẫn chần chừ không dám ăn.
Yến tiệc xong, lương thực thừa cũng không thể để phí. Người khác không ăn, Trần Tầm và đại hắc ngưu liền gói về, sống qua ngày cũng phải tính toán chi li.
Trong sơn động, đại hắc ngưu ăn uống no nê, Trần Tầm thì cố gắng để nó khỏi động đến thịt bò, toàn bộ đều giải quyết.