“Trường sinh quả thật tịch mịch như tuyết.”
Một thiếu niên ngồi ngả người trên sườn núi nhỏ, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, ánh mắt xa xăm nhìn về phương trời, gió nhẹ thổi qua khiến vạn cây đồng loạt rụng lá.
Chỉ là nghe giọng điệu của hắn, dường như chẳng phải thở than, mà lại mang theo vài phần khoái ý.
Mu Mu.
Ngồi bên cạnh hắn là một con trâu đen sừng gãy. Đúng vậy, nó không đứng, mà ngồi thẳng hai chân như người, tấm lưng đen thẫm thẳng tắp.
Thiếu niên tên Trần Tầm. Một năm trước, hắn xuyên đến thế giới này, một nơi mênh mông vô tận, nơi có vô số tu tiên giả có thể dời núi non lấp biển, ngồi giữa mây cao mà nhìn xuống trần thế.
Bất quá lúc hắn xuyên việt còn kèm theo một hệ thống, lúc đó trong đầu Trần Tầm thoáng qua vô số hình tượng nhân vật chính trong tiểu thuyết mà hắn từng biết.
Nhưng.
Hệ thống của Trần Tầm này lại chẳng ban cho thể chất vô địch, công pháp tuyệt thế hay kho báu tràn đầy gì cả.
Hắn Trường Sinh rồi...Pháp tắc thiên địa cũng không thể hạn chế tuổi thọ của hắn. Nhưng mỗi năm, hắn chỉ có thể tăng thêm một chút thuộc tính mà thôi.
Lực lượng, tốc độ, phòng ngự, pháp lực, vạn vật tinh nguyên.
Lực lượng, tốc độ, phòng ngự, pháp lực còn dễ hiểu, nhưng cái vạn vật tinh nguyên kia Trần Tầm mãi vẫn chưa lĩnh ngộ được, lập tức bị hắn vứt qua một bên, sống sót mới quan trọng nhất.
Nhưng mà hệ thống này cũng không đến nỗi vô tình, con đường trường sinh mênh mông, còn tặng thêm cho hắn một con linh thú trường sinh để bầu bạn.
Nó tuy không thể nói, nhưng lại nghe hiểu lời hắn, mỗi năm hắn còn có thể cộng thêm thuộc tính cho nó, mà chẳng hề tiêu hao điểm của bản thân.
“Chúng ta đó, tuy rằng có trường sinh, nhưng vẫn có thể bị giết chết. Về sau cứ sống an phận một chút thì hơn.”
Trần Tầm thở dài nói, nửa năm trước hắn và hắc ngưu ở trong thôn nhỏ trên núi đã trồng một khoảnh ruộng lúa nước, còn nuôi không ít gà. Vậy mà đến một tháng Hắc Phong cao đêm (tháng gió lớn, ban đêm tối mịt), lão Vương ở thôn bên cạnh dẫn theo một đám người trộm sạch toàn bộ.
Khi biết chuyện, Trần Tầm lửa giận công tâm, cái thế giới này còn có vương pháp không?! Còn có luật pháp nữa không?!
Hắn mài dao xoèn xoẹt, mang theo một cây búa, dắt đại hắc ngưu sang thôn bên cạnh muốn đòi lại công bằng.
Nhưng đối diện người đông thế mạnh, Trần Tầm bị đánh cho một trận, hắc ngưu cũng bị đánh gãy mất một cái sừng, bọn hắn chỉ có thể chạy trốn chết, rồi phải nằm dưỡng thương mấy ngày.
“Mu!”
Hắc ngưu lại lần nữa phun ra một ngụm hơi thở, trong mắt tràn đầy oán hận, đám người kia thật sự đáng ghét.
Chuyện này cũng khiến trong lòng Trần Tầm hình thành một bóng ma rất lớn, ảnh hưởng sâu xa.
«Đinh! Túc chủ đã có thể thêm điểm.»
Khóe miệng Trần Tầm nhếch lên nụ cười méo mó, kỳ hạn một năm đã đến…cộng cho ta!”
Hắn không chút do dự, trực tiếp cộng điểm vào lực lượng. Bởi lần bị hành hung kia, nguyên nhân cũng chỉ vì lực lượng quá yếu, đến mấy người chặn đường cũng không đẩy ra nổi.
“Vãi chưởng…”
Gương mặt Trần Tầm biến thành màu gan heo, toàn thân đột nhiên bùng lên một cổ lực lượng, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, một quyền nện mạnh xuống đất, dọa sợ đến hắc ngưu, hai chân nhảy dựng lên.
“Mệnh ta do ta, không do trời!”
Oành —
Lực tác dụng vốn là lẫn nhau, Trần Tầm xương tay đã bị bẻ gãy, hắn liền mang theo đại hắc ngưu về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày.
Nhân tiện cũng giúp nó tăng thêm một chút sức lực, chỉ là bên ngoài nhìn không có thay đổi gì. Hắc ngưu thấy kết cục của Trần Tầm, chỉ tùy ý thử vận sức thân thể một chút, cảm thấy khá tốt.
Hai người bọn họ ở trong căn nhà tranh ở tiểu sơn thôn, chẳng tranh quyền thế, bất quá cái thế giới này, pháp tắc dường như đã khắc sâu trong xương cốt con người ta.
Phàm nhân gặp được tu tiên giả thì phải hành lễ, kính trọng, tuyệt đối không thể đắc tội. Loại đạo lý này, đến cả người dân nơi góc thôn núi hẻo lánh cũng đều hiểu rõ.
“Tầm ca nhi.”
Bên ngoài nhà tranh vang lên giọng gọi của một thiếu niên, là Tiểu Hắc Tử trong thôn. Bởi khi sinh ra da dẻ đã ngăm đen, nên bị đặt cho cái tên có phần hèn mọn ấy.
“Sao vậy, Tiểu Hắc Tử.” Trần Tầm thương thế đã hồi phục, chậm rãi ra mở cửa.
“Trưởng thôn bảo đệ đưa cho huynh chút gạo.” Tiểu Hắc Tử ôm một túi gạo, cười ngây ngô nói, trong mắt ánh lên vẻ hồn nhiên trong sáng.
“Thay ta cảm ơn trưởng thôn.”
Trần Tầm nhận lấy, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn cùng đại hắc ngưu mấy ngày nay đói bụng chỉ ăn rau dại cầm hơi.
Đường đường là trường sinh giả mà sắp bị chết đói như phàm nhân, quá là sai lầm!
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Tầm không nén nổi oán hận, quân tử báo thù, trăm năm không muộn, mộ tổ tiên nhà ngươi, sớm muộn gì cũng bị bọn ta đào lên!
“Tầm ca nhi, vậy đệ về trước đây… mẹ đệ gọi đệ về ăn cơm rồi.”
“Được, mau về đi thôi.”
Trần Tầm lại mỉm cười nói, nhìn túi gạo trong tay, hắn cảm động nước mắt từ khóe miệng không nhịn được chảy xuống, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.
“Mu!”