Lúc này, trong phòng live stream, làn đạn bay nhanh chằng chịt. Chủ bá càng gặp tình huống nguy hiểm thì lượng người xem trực tuyến lại càng tăng.

Bọn họ đều thích xem những cảnh kích thích.

—— Không ngờ thứ quỷ dị kia chỉ dọa chủ bá một cái, đúng là may mắn thật.

—— Đừng nói nữa, bây giờ trong đầu ta lại hiện ra cảnh con hầu gái quỷ dị kia vừa mổ bụng người chơi. Đến giờ chân ta vẫn còn run.

—— Cái gì, trên lầu có người bị hầu gái quỷ dị dọa ngất sao? Mau xem ảnh vợ ta cho sáng mắt nè ( hình ảnh).

Một tấm ảnh chụp nghiêng khuôn mặt tuyệt mỹ nhu nhược, lập tức khiến phòng live stream bùng nổ.

—— Vãi, ba phút, ta muốn toàn bộ thông tin về thiếu nữ này a a a!

—— Trên đời sao có thể tồn tại cực phẩm thế này. Cầu xin người hảo tâm nào đó cho ta số phòng, ta muốn vào tặng quà cho vợ ta!

—— +10001

Trong căn phòng u ám, từng tiếng chuông vang lên, thiếu nữ nằm trên giường khẽ nhíu mày.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn hơi nhuộm hồng, mái tóc dài hơi buông xõa càng làm nổi bật vẻ linh động của nàng.

Đôi môi hơi sưng đỏ, mang theo vài phần ám muội mê hoặc nhân tâm, khiến ai nhìn vào cũng khó mà kìm lòng.

Thật ngọt ngào…

Kiều Cửu đang ngủ say bị tiếng chuông đánh thức, nàng thử đưa hai tay che tai.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, tiếng chuông như xuyên thấu qua bàn tay, trực tiếp chui vào tai nàng.

“Là ai mà không có ý thức vậy, nửa đêm không ngủ, còn chạy lên tầng cao nhất gõ chuông hả?”

Kiều Cửu vẫn còn ngái ngủ, dụi mắt, xoa hai má tức giận oán thán.

【 Ký chủ, hiện tại đã là 12 giờ đêm, thời gian săn giết trong trang viên đã bắt đầu. Ngươi bây giờ có thể đi hù dọa người chơi để kiếm điểm tích lũy 】

“Ok, cái này là sở trường của ta.”

Vừa nghe có thể kiếm điểm, Kiều Cửu lập tức tỉnh ngủ. Nàng đã xem qua cửa hàng đổi điểm, bên trong có rất nhiều thứ nàng muốn.

Không thể nằm ườn nữa, nàng phải cố gắng đi hù dọa người chơi để kiếm thật nhiều điểm.

“Hệ thống, sao ta cảm thấy miệng hơi đau vậy?”

Hệ thống né tránh ánh mắt, có chút chột dạ:

【 À... có lẽ là bị nhiệt miệng thôi 】

“À.”

Kiều Cửu quay lại giường thì phát hiện chân mình bị khóa bằng xích sắt.

Hệ thống còn đang nghĩ cách biện giải, thì nghe thiếu nữ ngốc nghếch nói:

“Thì ra cái xích sắt này sẽ tự động làm mới hả?”

Tuy có hơi quá đáng, nhưng miễn cưỡng coi như gạt được nàng.

Kiều Cửu nhìn quanh không thấy viên gạch đỏ, nàng nghiêng đầu khó hiểu: “Cái viên gạch đỏ của ta sao lại không thấy đâu?”

Cuối cùng, hệ thống phải tốn một ngàn điểm đổi lấy chìa khóa vạn năng thì mới mở được khóa.

Kiều Cửu bước ra khỏi phòng.

Lúc này, cảnh vật bên ngoài hoàn toàn khác so với buổi chiều nàng mở cửa.

Trên bầu trời đêm treo cao một vầng trăng máu quỷ dị, toàn bộ hành lang nhuộm trong ánh đỏ, từng thân ảnh vặn vẹo khủng bố đang lang thang nơi hành lang.

Có điều, nàng lại không biết phòng của người chơi ở đâu.

Kiều Cửu trực tiếp đưa tay kéo một con quỷ dị lại, thân thể nó run rẩy.

“Khặc khặc khặc.”

Quỷ dị chậm rãi quay đầu, từ hốc mắt chảy máu, ngũ quan vặn vẹo, xương gầy lộ ra như dã thú.

Nhưng khi nhìn thấy Kiều Cửu, trong nháy mắt, nó ngây dại, tiếng cười âm u bỗng nghẹn lại.

“Tiểu... tiểu thư, sao ngài lại ra ngoài?”

Ban đầu nó còn tưởng là đám người chơi không biết sống chết, không ngờ khi quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của thiếu nữ lại đập vào mắt.

Nó nhìn bàn tay nàng, ngón tay trắng trẻo mịn màng, ánh mắt lập tức tràn đầy si mê.

Chợt nó nghĩ tới điều gì, toàn thân run rẩy, lông tóc dựng đứng vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm.

“Sao các ngươi đều có thể biến thành đáng sợ như vậy, còn ta thì không...”

Kiều Cửu thì thầm cực nhỏ.

"Cái gì?" Con quỷ đứt tay nghe không rõ.

“Không có gì. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết phòng của người chơi ở đâu không?”

Nhớ đến thiết lập nhân vật của mình, Kiều Cửu kiêu ngạo ngẩng cằm, chất vấn.

Nhìn thiếu nữ tuyệt sắc cao ngạo trước mặt, quỷ đứt tay ánh mắt mê ly dính chặt vào nàng, cung kính đáp:

“Đám nhân loại kia ở cuối hành lang tầng một. Xin hỏi tiểu thư, ngài có cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần.”

Kiều Cửu nhấc váy dài, tao nhã bước đi, xuyên qua đám quỷ dị khuôn mặt dữ tợn.

Phớt lờ ánh mắt kinh diễm và dục vọng chiếm hữu nồng đậm của bọn chúng.

Ở cuối tầng một có tổng cộng tám căn phòng.

Kiều Cửu đi đến phòng đầu tiên, từ khe cửa hắt ra ánh sáng, nàng biết nơi này có người.

"Phòng 101?" Kiều Cửu ngẩng đầu nhìn số phòng, sau đó cố gắng làm mặt hung dữ

“Để xem, ta dọa chết ngươi, lần sau ngươi còn dám bật đèn hay không.”

Cả hành lang tối om, chỉ có phòng này sáng đèn nên nàng dễ dàng chọn được mục tiêu.

Người bị nàng nhắm tới, xem như xui xẻo rồi.

Lúc này, trong phòng 101.

Diệp Kỳ ngồi trên giường, lạnh lùng mài thanh trường đao trong tay. Nhưng giờ đây trong đầu hắn không ngừng hiện lên đôi mắt xanh biếc trong sáng của thiếu nữ kia.

Không đúng, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì…

“Cộc cộc cộc ——!”

Cửa phòng vang lên từng tiếng, quỷ dị đang gõ cửa.

Trong mắt Diệp Kỳ lóe lên tia sáng lạnh. Dưới ánh đèn, gương mặt hắn hiện ra vẻ âm u đáng sợ.

—— Không phải chứ, quỷ dị nào to gan vậy, dám tới trêu chọc Diệp Thần lúc này? Không thấy tâm trạng đại lão hiện giờ cực kỳ tệ sao?

—— Quỷ dị trong phó bản cấp cao đều tránh né Diệp Thần, không ngờ mới vào mà con quỷ phó bản này lại gan to như thế.

—— Tốt, hạt dưa đã chuẩn bị xong, giờ chỉ chờ Diệp Thần đại khai sát giới.

Kiều Cửu kiên trì gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh.

Nàng không tin, tiếp tục gõ mạnh hơn, nàng không tin mình không dọa được bọn họ.

“Kẽo kẹt ——”

Diệp Kỳ lạnh mặt mở cửa.

Một khuôn mặt quen thuộc lập tức đập vào mắt hắn.

Dưới ánh trăng máu, hành lang tĩnh lặng. Thiếu nữ mặc váy hoa lệ, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, hoàn toàn không có dấu hiệu cuồng hóa, trái ngược hẳn với bầu không khí khủng bố xung quanh.

Kiều Cửu tròn mắt, hung hăng nhìn hắn, hơi kiêu ngạo ngẩng cằm.

Một dáng vẻ ngạo nghễ, cao cao tại thượng.

Hừ, tên nhân loại ngu ngốc, nhìn thấy ta hung tàn thế này chắc chắn phải sợ hãi rồi!

Diệp Kỳ không ngờ vừa mở cửa ra, thiếu nữ mà hắn ngày đêm thương nhớ lại xuất hiện ngay trước mắt.

Đôi mắt xanh biếc trong sáng tựa như suối trong kia đang nhìn hắn.

Vòng eo mảnh khảnh, dường như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Làn da trắng nõn lộ ra dưới lớp váy khiến nhịp thở hắn bất giác dồn dập.

Cánh tay Diệp Kỳ căng chặt. Hắn có chút khẩn trương, vội vàng thu đao lại sợ dọa nàng sợ hãi.

Kiều Cửu không ngờ chủ nhân phòng 101 lại chính là hắn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhớ lại dáng vẻ của những con quỷ dị kia, Kiều Cửu trừng mắt, hai tay chậm rãi đưa lên trước ngực, cố gắng giả bộ thành u linh, giọng âm u nói:

“Ta muốn giết ngươi...”

Nhưng âm thanh mềm mại của nàng lại khiến trong lòng Diệp Kỳ dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hắn vất vả đè nén khí huyết đang cuộn trào.

Ánh mắt Diệp Kỳ lóe lên, dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ.

Yết hầu khẽ chuyển động, hắn khàn khàn mở miệng:

“Ừm.”

Kiều Cửu còn tưởng sẽ phải tốn công thêm, không ngờ hắn lại thức thời như vậy.

Diệp Kỳ lùi một bước nhường chỗ, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc: “Ở đây không tiện lắm, vào trong rồi nói.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play