Nhưng Kiều Cửu chắc chắn sẽ không ngốc nghếch mà nói thẳng mục đích của mình, nàng ngọt ngào cười: “Ừm, ta sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng này, sẽ không đi ra ngoài.”
Tin được mới lạ!
Kẻ ác thì sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ. Nàng chính là muốn lén chuồn ra ngoài, sau đó chọc giận Augsger rồi để hắn giết chết mình.
Chỉ có như vậy mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Kế hoạch lần này có thể nói là hoàn mỹ.
Liliane đi xuống, bưng bữa tối của Kiều Cửu lên.
Đêm nay là một phần bít tết bò chín bảy phần thơm ngào ngạt kèm theo một ly rượu vang đỏ.
“Tiểu thư, xin mời thưởng thức.”
Liliane không quấy rầy nàng dùng bữa, sau khi đặt đồ ăn xong liền hành lễ rồi lui ra ngoài.
“Kẽo kẹt ——” cửa phòng được đóng lại.
Nhìn phần bít tết tinh xảo trước mặt, Kiều Cửu không nhịn được bắt đầu động tay. Động tác của nàng rất nhanh, nhưng lại toát lên sự tao nhã, mang theo khí chất quý tộc.
Ừm, ngon thật.
Được ăn đồ ngon, Kiều Cửu cảm thấy những ngày trước kia mình sống đúng là uổng phí.
Giờ nàng đổi suy nghĩ rồi, cảm thấy nhân lúc chủ nhân không có ở nhà mà từ trong phòng triển lãm chuồn ra đây đúng là không tệ.
Ít nhất có thể được nếm những món ăn mà trước giờ chưa từng được ăn.
Hệ thống nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Kiều Cửu mà than thở, ký chủ nhà nó sao lại hoàn mỹ đến vậy chứ.
Đợi đến khi nó phản ứng lại, thiếu nữ đã cầm ly rượu vang đỏ kia lên.
Kiều Cửu nhẹ nhàng lắc ly, chất rượu đỏ sóng sánh theo vách ly mà rung động: “Đây là gì vậy?”
Thoạt nhìn có vẻ rất ngon.
Nàng nghi ngờ rượu vang này đang câu dẫn mình.
【 Ký chủ, ly này là rượu vang đỏ này độ tinh khiết rất cao, ngươi không thể uống 】
Nhưng hệ thống vừa nhắc xong đã muộn, Kiều Cửu đã cầm ly rượu uống một ngụm lớn.
Uống xong, nàng bặm môi, cảm giác đọng lại…
“Cũng không tệ, chỉ là sao ta thấy cả thế giới đang xoay vòng vậy.”
Khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, thoáng chốc đã mang trạng thái say.
【 Ký chủ, ngươi không sao chứ, mau nằm lên giường nghỉ đi 】
Nghe tiếng hệ thống hốt hoảng, Kiều Cửu lảo đảo đứng dậy, cố gắng đi đến mép giường, rồi ngã xuống.
“Cảm giác… hơi buồn ngủ……”
Tiếng thở đều đều vang lên.
Hệ thống cảm thấy có gì đó không đúng, dù rượu kia có nặng đến đâu thì phản ứng cũng không nhanh đến vậy.
Cơn buồn ngủ đột kích này, giống như bị hạ thuốc.
Hệ thống lập tức đem phần rượu còn lại kiểm tra.
Khi kết quả hiện ra, nó nhìn tờ giấy mà chửi ầm:
【 Mẹ nó, là thằng nào khốn kiếp dám bỏ thuốc vào rượu của ký chủ ta! 】
Nó đã nói mà, bình thường rượu đâu thể khiến phản ứng lớn như vậy.
Đột nhiên, cửa phòng thiếu nữ bị mở ra.
Kiều Cửu cảm giác mơ hồ có nguy hiểm, nằm nghiêng trên giường. Vì choáng váng khó chịu nên phát ra tiếng nức nở ủy khuất, như con thú nhỏ yếu ớt r*n rỉ.
Một người đàn ông bước vào, mặc bộ đồ quý tộc sang trọng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm sâu, bóng dáng mơ hồ.
Không có bóng phản chiếu, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Cảm giác áp bách cực mạnh đủ thấy người này thực lực vô cùng cường đại.
Vừa vào phòng, ánh mắt hắn lập tức dừng trên cái khóa sắt đã hỏng rồi chậm rãi dời đi. Khi nhìn đến đôi chân trắng nõn, ánh mắt rõ ràng dừng lại vài giây.
Sau đó ánh mắt di chuyển lên vòng eo mảnh khảnh, chiếc cổ trắng ngần yếu ớt, rồi dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ……
Nam nhân hô hấp trở nên dồn dập.
Theo từng bước chân nặng nề, hắn chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống mép giường Kiều Cửu.
“Ư……” Thiếu nữ khẽ rên, cau mày, như đang gặp ác mộng.
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng khẽ vuốt gương mặt nàng, nhẹ nhàng xoa phẳng nếp nhăn trên mày.
Ngón tay hắn lướt từ trán, xuống má, rồi đến chiếc cổ mảnh khảnh.
Chỉ cần hắn bóp nhẹ, chiếc cổ yếu ớt cùng thân thể nàng sẽ lìa ra, máu tươi phun trào.
Đó vốn là mục đích hắn đến đây đêm nay.
Nhưng giờ phút này… hắn lại có chút luyến tiếc.
Khuôn mặt nam nhân vẫn bình thản lạnh nhạt, nhưng từng cử động đều mang theo áp bách cực lớn.
Hắn cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn tràn ngập dục vọng chiếm đoạt.
Trong cơn say ngủ, thiếu nữ bị hôn đến mức khó thở, chân mày cau chặt, bàn tay nhỏ khẽ đẩy trước ngực người nọ.
“Ư… ư……”
Tiếng rên giãy giụa yếu ớt vang lên bên tai hắn như một sự đáp lại.
Nam nhân như bị kích thích lại càng hôn sâu hơn, cho đến khi thiếu nữ gần như không thở nổi mới chịu buông nàng ra.
Trong mắt Augsger lóe lên ánh sáng nguy hiểm, dục vọng chiếm hữu dâng trào cắn nuốt lý trí của hắn.
Ngón tay hắn vuốt ve gương mặt nàng, cúi đầu ghé sát tai, giọng khàn khàn trầm thấp: “Bảo bối, ngươi là của ta, vĩnh viễn đều là của ta……”
Đôi mắt hắn ánh lên sắc đỏ, khẽ cúi người, chạm vào chiếc khóa sắt cũ kỹ.
Hắn cúi đầu cười khẽ, mang theo chút bệnh hoạn: “A, bảo bối cũng có sức phá hoại thật mạnh, đúng là con mèo nhỏ bướng bỉnh……”
Sau đó, hệ thống trơ mắt nhìn hắn lấy ra một chiếc khóa sắt kiên cố hơn. Nâng cổ chân mảnh khảnh của thiếu nữ lên, lạnh lùng khóa lại một lần nữa.
“Bảo bối, ngủ ngon.”
Augsger khẽ hôn lên trán nàng, hài lòng nhìn “kiệt tác” của mình, sau đó xoay người rời đi.
Trong suốt quá trình, hệ thống nín thở. Nó cảm thấy Boss sơ cấp phó bản này mang đến cho nó một áp lực cực lớn, thậm chí vượt qua cả những phó bản đặc cấp……
Nhưng cũng có lẽ là nó đã nghĩ nhiều.
Đêm khuya, đúng 12 giờ, tiếng chuông từ tầng cao nhất vang lên:
“Đang – đang — đang —”
Tiếng chuông cổ xưa vang vọng khắp trang viên tĩnh lặng, quỷ dị mà lại như có ma lực, dường như có thể mê hoặc lòng người.
Trong bóng tối của trang viên, bỗng nhiên lóe lên từng đôi mắt đỏ.
Dưới ánh sáng mờ ảo, những bóng dáng méo mó với tứ chi vặn vẹo bắt đầu lang thang trong trang viên.
“Lộc cộc.”
Luồng khí lạnh thấu xương len lỏi qua khe cửa sổ pha lê. Bên trong phòng của mỗi người chơi trở nên âm u, không còn chút ánh sáng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lúc gần lúc xa khiến người chơi trong phòng không dám thở mạnh, môi run rẩy, cố gắng kìm nén hô hấp.
Xuyên qua cửa sổ, ánh trăng đỏ quỷ dị treo trên cao. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng bọn họ, gần như muốn nuốt chửng tất cả.
“Cộc cộc ——”
Đột nhiên, cửa phòng của một người chơi bị gõ mạnh.
La Thành hoảng sợ, một luồng khí lạnh từ bàn chân lan khắp cơ thể, hắn cảm giác máu trong người như đông cứng. Vội vàng che miệng, chui vào trong tủ quần áo, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
—— Xong rồi, không ngờ trong livestream lại tận mắt thấy chủ bá bị quỷ gõ cửa.
—— Đáng sợ quá, con quỷ này sẽ không phá cửa xông vào giết chủ bá chứ.
—— Vừa từ phòng livestream bên cạnh sang, tân thủ này cũng quá xui, lại là người đầu tiên bị quỷ để mắt tới.
Dường như thấy không có ai trả lời, cùng với tiếng bước chân dần xa, con quỷ kia chắc đã rời đi.
La Thành trốn trong tủ quần áo, chậm rãi thở ra.
Hắn có cảm giác hồn vía mình suýt bay mất.