Ngay khi ta nương vào ý chí kiên cường, cắn răng chịu đau, cáo từ Lý Ngọc, Vệ Kỳ, nói rằng ta xin đi trước.
Lý Ngọc giữ chặt vai ta, gần như là gầm lên: “Đừng hồ đồ nữa, có được không!”
Ta chỉ nhớ, khóe mắt hắn đỏ hoe, vì quá tức giận, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng: “Mau tìm Hứa thái y tới!”
Sau đó ta liền đau đến ngất đi.
Phụ thân, hỏng rồi. Không thể giấu được nữa rồi.
Khi ta mở mắt, trời đã tối rồi.
Ta ngủ li bì gần cả buổi trên giường ở chính viện Phủ Thừa tướng.
Thị Kiếm nói với ta, chỉ cần bây giờ mở cửa nhìn ra ngoài, nếu bên ngoài tường viện mà ít hơn mười tỳ nữ, tên của nàng ấy có thể viết ngược lại.
Nhưng ta đã không còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện này nữa.
Trời đất đều sụp đổ rồi.
Thị Kiếm lén lút ghé sát vào bên ta.
Nói với ta rằng nàng ấy được nhặt về Phủ Thừa tướng từ trên phố.
Khi nàng ấy được đưa vào nhà, một lão thái y vừa hay đang bẩm báo tình trạng bệnh của ta cho Lý Ngọc: “Đã hơn hai tháng, thai tượng bất ổn.”
Ngay khi nàng ấy tưởng mình đi nhầm chỗ, nàng ấy nhìn thấy ta trên giường đã được thu dọn sạch sẽ.
Trên người chỉ mặc yếm lót, vải bó n.g.ự.c cũng không thấy đâu.
Nửa ngày ta hôn mê, Thị Kiếm nửa dò nửa hỏi, đã làm rõ không ít chuyện.
Ta liền biết Thị Kiếm sẽ nhanh chóng chấp nhận chuyện này thôi.
Ngay khi ta tỉnh lại, nàng ấy thậm chí còn chưa kịp hỏi thăm ta vài câu.
Liền hỏi ta: “Chủ tử, đứa bé là của ai vậy?”
Hỏi hay quá.
Đứa bé này là của ai thì mới hợp lý hơn nhỉ.
Ta còn chưa kịp chọn cho đứa bé một phụ thân thích hợp thì Lý Ngọc đã bước vào.
Ta dựa vào thành giường, n.g.ự.c không bị bó buộc, rất không quen.
Không tự chủ được kéo chăn lên cao một chút, che kín nửa thân trên.
Lý Ngọc sờ sờ mũi, ngồi xuống bên cạnh giường.
Ta theo bản năng dịch ra sau, tóc cũng theo động tác trượt xuống vai.
Dây buộc tóc sớm đã không biết bị ai tháo ra lúc nào.
"Trốn cái gì." Lý Ngọc bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ giọng.
Trong không khí tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ.
Chuyện trước khi ngất đi, ta cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Lý Ngọc, ta còn thấy tim đập thình thịch.
Hắng giọng một tiếng, ta vẫn là nói lời cảm tạ hắn trước.
Ta nằm trên giường hắn gần cả buổi.
Nửa ngày này, ngoài lão thái y kia ra, những người khác đều bị nghiêm cấm không được bước vào trong viện.
Điều này rõ ràng là Lý Ngọc đã đặc biệt dặn dò, muốn giúp che giấu một chút.
“Thân thể Tử Thừa còn chỗ nào không thoải mái sao?”
Ta lắc đầu.
Hôm nay ngất đi, ta còn thoáng nghĩ, có lẽ không cần uống thuốc cũng có thể giải quyết vấn đề rồi.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, đau cũng đã đau, tội cũng đã chịu, sao đứa bé này vẫn còn.
Hóa ra mấy thang thuốc kia vẫn phải uống.
Trong phòng chìm vào im lặng, không ai lên tiếng.
Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng Thị Kiếm đứng cách mấy trượng gảy móng tay.
"Ta không cố ý lừa dối các vị…" Ta vốn muốn giải thích một chút.
Nhưng Lý Ngọc dường như có chút lơ đễnh: “Không sao, rất tốt…”
Ta nhíu mày, hắn đang nói gì vậy chứ.
Hắn chậm chạp hoàn hồn lại, liếc nhìn Thị Kiếm, khẽ ho một tiếng, ngược lại hiếm khi thấy hắn cân nhắc lời nói: “Kia, Hứa thái y nói đã hơn hai tháng, tính theo thời gian này thì…”
Phải rồi.
Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, đủ để hắn hiểu rõ ngọn ngành rồi.
Ta vốn nên biện bạch, nhưng nghe hắn nói thẳng như vậy, đầu óc ta hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Giọng nói không nhỏ, nói rõ ràng, minh bạch.
Thị Kiếm nghe vậy hít một hơi khí lạnh, tiếng cũng không nhỏ.
Ta buộc mình bình tĩnh lại, cố gắng kiềm chế giọng nói, cố hết sức không để mình phát ra tiếng nói chột dạ:
“Không phải…”
Không thể nhận, nhận rồi thì tính là gì.
Vì Lữ gia, ta đã sống như một nam nhân mười sáu năm rồi.
Trong tương lai, ta càng sẽ vì Lữ gia mà sống như một nam nhân hai mươi năm, ba mươi năm…
“Đứa bé này là một sự ngoài ý muốn… là… sau khi về kinh mới có.”
Thị Kiếm lại hít một hơi khí lạnh.
Ngươi có thể ra ngoài được không…
Lý Ngọc cong môi, tựa vào một bên khác của giường, nói đầy ẩn ý: “Ồ? Sau khi về kinh…”
“Ừm, sau khi về kinh.”
Ta vẫn đang cố gắng vận não suy nghĩ nên bao biện thế nào cho ổn thì.
Thị Kiếm trợn tròn mắt, the thé nói: “Chủ tử! Chẳng lẽ là… Biểu thiếu gia!”
Ta ngẩn ra, nụ cười trên khóe miệng Lý Ngọc cũng cứng lại.
Biểu huynh mấy ngày trước đến kinh thành làm việc, quả thật có tiện đường ghé thăm ta.
Thậm chí, chuyện này Lý Ngọc cũng biết.
Quả thật… là một nhân tuyển thích hợp.
Thị Kiếm à! Thị Kiếm, ngươi quả không hổ là ngươi, cánh tay trái cánh tay phải hiếm có trong đời ta!
Ta thuyết phục bản thân, chịu đựng toàn thân nổi da gà, đồng ý.