Rất lâu sau, bố Vạn lên tiếng: “Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nó sống qua ngày được, quản nó cũng là vì tốt cho nó thôi.”
Vạn Hủy Đan ném điện thoại lên bàn: “Đây đều là tranh minh họa của con. Con đăng chúng lên mạng, có một nhãn hiệu đã tìm con đặt vẽ một bộ tranh, họ trả con 8 vạn tệ. Chờ số tiền này về tay, con có thể đi đăng ký lớp học vẽ.”
Tiểu Vương cầm điện thoại lên xem. Đó là một bộ sưu tập tranh theo phong cách anime. Anh không hiểu về hội họa, nhưng những bức tranh này màu sắc tươi sáng, nhân vật sinh động, trông rất thư giãn. Anh đẩy điện thoại về phía bố Vạn.
Nghe con gái vẽ vời mà có người chịu bỏ ra 8 vạn tệ để mua, số tiền này gần bằng thu nhập cả năm của mình, bố Vạn thầm kinh ngạc. Nhưng uy nghiêm của người chủ gia đình không cho phép ông cúi đầu.
Ông hờ hững liếc một cái: “Hừ, trẻ con. Muốn vẽ thì phải vẽ tranh thủy mặc, tranh bút lông, đó mới gọi là đại sư. Con vẽ cái này thì nhiều nhất chỉ tính là phim hoạt hình.”
Tiểu Đồng rướn cổ xem ké màn hình, mắt đầy ngưỡng mộ: “Oa, chị biết vẽ phim hoạt hình ạ.”
Lúc này tâm trạng Vạn Hủy Đan rất phức tạp, vừa có chút đắc ý, lại có chút mất mát. Cô biết, dù mình vẽ đẹp đến đâu, trong mắt bố mẹ vẫn là không làm việc đàng hoàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT