Tần Phong đứng bên cạnh vốn không muốn quản mớ rắc rối này, đã chuẩn bị nhân lúc mọi người không chú ý, vung áo bỏ đi. Nhưng chưa kịp cất bước, anh ta đã nghe thấy những lời này. Nếu bị đồn vào trong nhà máy, anh ta còn mặt mũi nào làm người?
Vạn nhất vì thế mà bị đồng nghiệp khác nắm được thóp, viết một hai lá thư tố cáo gửi cho lãnh đạo, thì vị trí chủ nhiệm mà anh ta vất vả lắm mới có được chẳng phải đang nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đó, Tần Phong siết chặt nắm tay, nhìn màn hài kịch trước mắt, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức. Anh ta không nên có một gia đình chỉ biết gây chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày…
“Mẹ, mẹ lại tái phát bệnh à? Con đã bảo mẹ mang thuốc theo người, nhưng mẹ vẫn không nghe. Giờ thì hay rồi, gây rắc rối cho người ta rồi phải không?” Tần Phong sải bước tiến lên, ngồi xổm xuống nắm lấy tay Cát Kim Phượng, từ từ đỡ bà ta dậy.
“Tao không bệnh!” Cát Kim Phượng vừa nghe Tần Phong nói mình có bệnh, vội vàng phủ nhận. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt âm hiểm đầy cảnh cáo của anh ta, giọng nói của bà ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng một chữ cũng biến mất khỏi môi.
“Thật xin lỗi, đã gây rắc rối cho các người. Tất cả là lỗi của chúng tôi, tôi thay mẹ và con trai xin lỗi các người. Chi phí thuốc men của đồng chí này sau đó chúng tôi sẽ chịu toàn bộ. Các người thấy như vậy có được không? Không cần phải làm lớn chuyện đến cục công an, chuyện này làm lớn, cũng không tốt cho các người, đúng không?”
Tần Phong cười xòa, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Giang Vân Trì, nụ cười của anh ta không khỏi cứng lại. Tại sao anh ta lại cảm thấy thanh niên này đã nhìn thấu tất cả những suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT