“Hung hăng như vậy, ai còn dám bắt nạt mấy người chứ? Dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, nói gì cũng là bà có lý, thảo nào bà tự tin đến vậy, hóa ra là có một đứa con làm chủ nhiệm lợi hại à? Tôi là dân thường không dám đụng vào các người đâu.”
Mạnh Thanh Hòa nói với giọng điệu mỉa mai, làm y chang những gì Cát Kim Phượng đã nói trước đó. Cô giả vờ sợ hãi rụt cổ lại, nhưng ánh mắt lại lướt qua Tần Phong và Liêu Tĩnh Chi. Hóa ra họ là một gia đình, vậy thì cô không còn lạ gì khi có một bà già trơ trẽn như vậy nữa.
Lần trước ở nhà máy thép, trong ngày thăm thân, họ đã gặp nhau ở nhà ăn. Lúc đó, hành vi khóc lóc làm ầm ĩ của đứa trẻ này thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc. Chỉ là thời gian đã trôi qua khá lâu, cô nhất thời không nhớ ra, giờ thấy cặp vợ chồng này, cô mới sực nhớ lại.
Quả nhiên, ảnh hưởng của gia đình đối với đứa trẻ là không thể xem thường. Có một người bà như vậy, đứa trẻ có thể tốt đến đâu? Nó đã học được đủ thói xấu như kiêu căng, ngỗ ngược, vô lễ, bắt nạt kẻ yếu…
Mạnh Thanh Hòa và Giang Vân Trì nhìn nhau, biết rằng đối phương cũng đang nghĩ giống mình.
“Tay tôi hình như không còn cảm giác nữa rồi, đồng chí y tá, tôi phải làm giấy giám định thương tật. Nếu tay thật sự bị phế, tôi nhất định sẽ báo công an và yêu cầu bồi thường.” Giang Vân Trì vẻ mặt đau khổ, đưa bàn tay được băng bó kín mít ra cho y tá Đặng xem, lông mày nhíu lại.
“Phì, đừng có hòng vu oan cho người khác. Tiểu Tường nhà tôi lớn được bao nhiêu chứ? Vừa nãy chỉ đánh cậu hai cái mà có thể làm tay cậu phế ư? Hừ, ma quỷ cũng không tin.” Cát Kim Phượng trợn tròn mắt, trong lúc sốt ruột đã buột miệng thốt ra những lời trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play