Cát Kim Phượng bị Tần Viễn Tường đá vào hông, ngay lập tức đau đến tái mặt, vừa la oai oái vừa không quên mắng nhỏ về phía Mạnh Thanh Hòa và mọi người.
“Chúng tôi mới là những người đen đủi đấy! Người ta nói thượng bất chính hạ tắc loạn, bà già này xứng đáng có một đứa cháu không nghe lời như vậy. Bây giờ sợ không sạch sẽ à? Vừa nãy sao còn bảo vệ kín mít thế? Phì.” Trương Văn Hoa vốn im lặng, bây giờ hoàn toàn không thể nhịn được nữa. Bà chống nạnh, trực tiếp gầm lên vài câu với Cát Kim Phượng.
“Mau ném quả táo này đi cho tôi, chúng tôi mới sợ không sạch sẽ đấy.” Lâm Ái Vân đi theo sau Trương Văn Hoa, phụ họa một câu, lạnh mặt nói với Giang Vân Trì.
“Được.” Giang Vân Trì không nói nhiều, bọc quả táo lại bằng giấy rồi ra khỏi phòng bệnh, tìm một thùng rác và ném vào.
“Các người…” Cát Kim Phượng nhìn Giang Vân Trì quay lại với hai bàn tay trắng, trong lòng đau như cắt. Gia đình này sao lại không biết tiếc đồ vật như vậy. Quả táo đó không hề rẻ, cứ thế mà vứt đi, thà cho Tiểu Tường nhà bà ăn còn hơn. Hừ, thật keo kiệt.
“Mấy người đông người, tôi là một bà già cãi không lại. Nói sao cũng là các người có lý thôi, chúng tôi coi như bị chó cắn một miếng. Ôi, chúng tôi thật khổ mệnh mà. Từ trong thôn xa xôi đến đây chữa bệnh, còn phải gặp cái lũ ôn thần này! Các người đến cả người già và trẻ con cũng bắt nạt, còn có thiên lý không?”
Cát Kim Phượng vỗ đùi, gân cổ lên la hét, giọng lớn đến mức ngoài cửa đã có rất nhiều người vây quanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT