Công ty Hoằng Vận Văn Hóa là một đơn vị giải trí tư nhân nhỏ, nằm khiêm tốn giữa những tòa cao ốc rực rỡ của thành phố Bắc Kinh. Trong thế giới của các ông lớn ngành giải trí, nơi này đúng là một cái tên vô danh, tọa lạc tại một tòa văn phòng cũ gần khu Nghĩa An Môn.
Hoằng Vận tập trung vào việc đào tạo và sản xuất các nhóm thần tượng chất lượng cao, xây dựng một hệ thống rèn luyện và lăng xê nghệ sĩ riêng cho mình.
Chỉ cần nhìn sơ qua cách bố trí văn phòng là có thể đoán ra phần nào định hướng của công ty:
Bước qua cửa chính, quầy lễ tân được thiết kế theo dáng hình quạt, sau đó là một gồm khu làm việc chung của các bộ phận. Tiến sâu vào bên trong, bên tay trái có ba gian phòng làm việc và một phòng họp nhỏ, còn lại gần như toàn bộ không gian đều dành cho phòng tập vũ đạo.
Sàn nhà lót nỉ lông dày để giảm tiếng động, một lựa chọn tối ưu để cách âm hiệu quả.
Xuân Nhụy nhìn qua cửa kính phòng tập, thấy tám cậu bé đang theo giáo viên luyện vũ đạo. Trong phòng được bật máy sưởi đủ ấm, tất cả đều mặc áo thun đen ngắn tay, mồ hôi đã thấm ướt cả áo.
Những cậu thanh niên này, đều nằm ở độ tuổi từ 16 đến 23, nét trẻ con vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt.
Xuân Nhụy hỏi Tiểu Thiền: “Tết Âm Lịch mà cũng không được về nhà sao?”
“Đang phải đóng cửa luyện tập. Năm sau công ty định đưa họ sang Hàn Quốc tham gia thi tuyển chọn.” Tiểu Thiền thường xuyên ra vào công ty, có nắm được một số thông tin.
“Trong nhóm thực tập sinh, họ là những người có năng lực kém nhất. Nếu cứ về nhà nghỉ ngơi, thì không biết bao giờ mới có thể trông chờ họ ra mắt.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Xuân Nhụy quay đầu lại, thấy Tô Mị không biết từ lúc nào đã cầm một chiếc ly sứ, kéo lê đôi dép bông, đi đến bên cạnh cô.
Xuân Nhụy lên tiếng: “Chị Tô Mị.”
Tô Mị năm nay 45 tuổi, vóc dáng không cao, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mày lá liễu thanh tú trên khuôn mặt trái xoan, khiến cả người toát lên khí chất ngạo mạn.
Chị ấy là người đại diện chính của Xuân Nhụy, quản lý toàn bộ hoạt động thương vụ của cô. Tuy nhiên, Tô Mị không thường xuyên đi cùng Xuân Nhụy ở khắp nơi, vì còn phải chăm lo cho hai nhóm thần tượng khác.
Tô Mị nhìn Xuân Nhụy từ trên xuống dưới một lượt: “Nghe nói hôm qua em ở phòng thu âm suốt 10 tiếng, cùng giáo viên làm việc cả đêm.”
Xuân Nhụy chỉ đáp một tiếng “Ừ”, rồi đi theo vào văn phòng.
Tiểu Thiền giúp đóng cửa lại, tự giác đứng ngoài chờ. Cô có phần sợ Tô Mị, mỗi lần gặp đều tránh thật xa.
“Hiểu một chút đi. Công ty đang thẩm định hai bộ phim cổ trang, cũng đang tranh thủ thời gian để phát hành.” Trong căn phòng trống vắng, giọng nói của Tô Mị vang lên rõ ràng.
“Đại khái khi nào có thể công chiếu?”
Văn phòng của Tô Mị được thiết kế rất ấm cúng, có lẽ vì thường ngủ lại đây. Chị ấy đã bỏ tiền mua một chiếc ghế quý phi hình trăng non bọc lông dê, mềm mại, thoải mái. Xuân Nhụy rất thích chiếc ghế này, mỗi lần đến đều phải ngồi dựa vào để cảm nhận.
Tô Mị nói: “Nếu thuận lợi, giấy phép phát hành sẽ được duyệt. Nếu thời điểm phù hợp, khoảng tháng 8 hoặc tháng 9 năm sau.”
Xuân Nhụy dựa vào chiếc gối mềm, lắc đầu.
Tô Mị tiếp tục: “Dù có công chiếu hay không cũng không liên quan nhiều đến em. Vai diễn của em không quan trọng, thời lượng xuất hiện ít, chị cũng không mong nó sẽ giúp em nổi tiếng.”
Xuân Nhụy không biểu lộ cảm xúc. Cô đã quen với cách nói thẳng thắn, không chút nể nang của Tô Mị.
Tô Mị cũng không vòng vo, lấy từ bàn làm việc một xấp tài liệu, chọn ra hai kịch bản đưa tới đặt trước mặt Xuân Nhụy: “Chị có tìm được vài bộ phim, chọn lọc ra hai bộ này cảm thấy rất hợp với em.”
Hai kịch bản này tuy đã có đánh giá chi tiết, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh.
Xuân Nhụy nhìn lướt qua. Một bộ là phim đời sống sinh hoạt, vai nữ phụ, một luật sư giỏi giang và điềm tĩnh. Bộ còn lại là phim tiên hiệp, cũng là vai nữ phụ, một công chúa “nhẫn nhục chịu đựng”.
Xem qua phần nội dung, cả hai đều khá giống nhau.
Xuân Nhụy bình thản nói: “Hai nhân vật này có gì khác nhau không? Một hai năm nay em toàn đóng những vai như thế này rồi không phải sao?.”
“Cho em đóng vai nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào, thì cả giọng nói và ngoại hình của em đều không hợp.” Tô Mị nhìn Xuân Nhụy.
Xuân Nhụy nghiêng người, co chân lên trước ngực. Chiếc váy chữ A của cô cuộn lại, để lộ một đoạn chân trắng nõn. Có lẽ chiếc ghế quá thoải mái, cô trở nên lười biếng, gục xuống, đôi mắt khép hờ, trông có vẻ uể oải.
Tô Mị nghĩ, cô ấy đẹp thì đẹp, nhưng cô không dám hình dung Xuân Nhụy là một chú mèo lười vô hại, vì cô ấy có điểm giới hạn riêng.
Tô Mị khuyên nhủ: “Lặp lại cũng là điều tốt, có thể giúp khán giả ghi nhớ em. Hiện tại, các ngôi sao đều cần một cái nhãn dán thẳng lên trán để ai cũng nhìn thấy lâu dần sẽ được nhớ đến.”
Xuân Nhụy trầm mặc một hồi, thương lượng nói: “Vậy nhân bộ tiên hiệp kia đi. Dự án điện ảnh sắp khởi động, quay chụp xong chắc cũng hết nửa tháng tư.”
Tô Mị thong thả chớp mắt, tính toán một chút: “Nhưng bộ tiên hiệp kia tháng 9 mới bấm máy mà. Vậy mấy tháng ở giữa em tính làm gì? Không lẽ cứ định nghỉ ngơi hoài à?.”
Xuân Nhụy không nói gì.
Tô Mị tỏ vẻ không hài lòng, trách: “Chị bảo em đi tham gia gameshow, em lại không chịu đi.”
Xuân Nhụy lật người nằm nghiêng, hai tay vòng trước ngực, giọng đều đều: “Tham gia thì được gì, năm trước bị cắt dựng ác ý, em đã bị chửi đủ thê thảm rồi.”
Tô Mị không đứng ra bảo vệ cô trong vụ bị chỉnh sửa nội dung ấy, một phần vì không muốn đắc tội với phía ngôi sao lớn, một phần vì tâm trí của chị không thực sự đặt ở Xuân Nhụy.
Dù lý ra, với vai trò quản lý, phải có trách nhiệm, nhưng chị đã chọn buông tay. Nói cho đúng, lần đó chị xử lý vấn đề không ổn thỏa, có lỗi với Xuân Nhụy . Thế nhưng dù gì cũng mang tiếng quản lý lâu năm, cũng cần có mặt mũi đâu thể nói toẹt ra chị sợ này sợ kia, Tô Mị lúc này lại quay ngược vấn đề: “Thế nên mới nói gameshow không giúp hút fan. Em cứ yên tâm đóng phim thôi, tích lũy danh tiếng cho vững chắc.”
Xuân Nhụy khẽ liếc nhìn, ánh mắt không rõ là giận hay chán.
Tô Mị không để ý, tiếp tục quyết định thay cô: “Cứ vậy đi nhé. Đừng tùy hứng. Em đang ở thời điểm có nhiệt độ, có nhiều cơ hội, phải biết nắm lấy để tiếp tục tỏa sáng.” trầm ngâm một chút, rồi chủ động chia sẻ thêm:
“Hai đạo diễn này từng quay nhiều phim truyền hình. Chị đã liên hệ rồi, sẽ gửi cho em xem sơ bộ để cân nhắc.”
Xuân Nhụy vẫn còn sững sờ.
Hồi còn trẻ, cô chỉ biết cố gắng, mong ước có được một cơ hội để làm việc nhưng hiện tại đổi lại là cô hoàn toàn không có tiếng nói trong chính con đường mình đi.
Tô Mị cúi đầu thao tác vài nhịp trên laptop, ngay sau đó điện thoại của Xuân Nhụy vang lên một tiếng “ting”.
Tô Mị nói ngắn gọn: “Gửi rồi đó.”
Xuân Nhụy hừ nhẹ, vẫn giữ nguyên tư thế không buồn nhúc nhích.
Tô Mị nhìn cô nương kia ủ rũ chán đời, cũng không khỏi thở dài: “Thôi, em ra ngoài đi. Chị muốn nói riêng với Tiểu Thiền vài câu.”
Xuân Nhụy đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bên ngoài, Tiểu Thiền đang ngồi chồm hổm ở cửa, dán mặt vào điện thoại gõ gõ chữ lia lịa. Khi Xuân Nhụy mở cửa, suýt nữa giẫm phải cô nàng.
“Xong rồi hả?” Tiểu Thiền đứng bật dậy, vươn người, dáng vẻ như chuẩn bị… bỏ chạy.
Xuân Nhụy gật đầu, bình thản đáp: “Kêu em đi vào đấy.”
Tiểu Thiền: “……”
Sắc mặt cô nàng lập tức tái đi, nuốt nước bọt, như thể bước vào phải chịu phạt, rón rén bước vào văn phòng.
Tô Mị ra hiệu: “Ngồi đi.”
Tiểu Thiền khép nép ngồi xuống ghế đối diện.
Tô Mị chắp tay trước bàn, hỏi: “Phim điện ảnh sắp khởi quay rồi, gần đây Xuân Nhụy có đọc kịch bản không?”
Tiểu Thiền gật đầu: “Có ạ. Năm ngoái để chuẩn bị cho vai này, chị ấy còn chủ động đến trường học để học tập với giáo viên một thời gian.”
“Ừm.” Tô Mị hài lòng: “Cô ấy rất có tâm với công việc.”
Tiểu Thiền theo Xuân Nhụy hằng ngày, tất nhiên cũng có cảm nhận đó. Cô gật gù vài cái rồi hỏi: “Lần này em vẫn theo chị ấy vào đoàn đúng không ạ?”
Tô Mị đáp: “Vai cô ấy không nhiều, một mình em đi cùng là được rồi.”
Tiểu Thiền muốn nói gì đó, lại không dám mở miệng.
Tô Mị khẽ động viên: “Phim quay ở huyện nhỏ, điều kiện sẽ khá vất vả. Nếu đến nơi mà có vấn đề gì, gọi cho chị. Khi nào rảnh chị sẽ tới thăm.”
“Dạ.” Tiểu Thiền nhỏ giọng.
Tô Mị ngẫm nghĩ rồi tiếp: “Em vốn nhanh nhẹn, miệng dẻo, hoạt bát năng động. Cố gắng giữ quan hệ tốt với đoàn. Xuân Nhụy…” Nàng dừng một nhịp, như đang chọn từ: “Là người học sân khấu. Trong lòng nhiều khi lại có những mộng tưởng hơi không thực tế. Nếu cô ấy bị cảm xúc chi phối mà em không xử lý được, phải gọi báo cho chị ngay.”
Tiểu Thiền không dám phản bác, chỉ biết gật đầu.
Tô Mị thêm lời, giọng nghiêm nghị hơn: “Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng phải báo về. Không được giấu. Nếu không khi có chuyện xảy ra thì em gánh nổi hậu quả đâu.”
Tiểu Thiền nuốt nước bọt, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Tô Mị hiểu rõ tính cách của cô nàng. Một chút nhấn nhá như vậy là đủ. Nàng hỏi tiếp: “Còn chuyện gì không?”
Tiểu Thiền định lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Tô Mị nhíu mày: “Có thì nói đi.”
Tiểu Thiền mở điện thoại, đưa màn hình Weibo cho Tô Mị xem. Hot search đang lên top, chủ đề “Kim Triết - Lý tưởng nhân gian”.
Cô trình bày tình hình livestream trưa nay và những phát sinh một cách tỉ mỉ. Đoạn cuối hơi ngập ngừng: “Chị em từ đầu phim đến giờ chưa bao giờ được lên hot search. Nhưng lại rất nhiều lần bị kéo vào để tạo dựng hình tượng với Kim Triết. Phía chế tác cũng không lên tiếng, chị xem…”
Tô Mị xoa trán, thở dài: “Bên chế tác còn mong tụi mình làm lớn chuyện hơn nữa kìa. Hợp đồng đã ký, bị buộc chặt với nhau. Kim Triết có đề tài thì mình cũng có. Nếu bên mình tỏ ra chủ động thì sẽ bị cư dân mạng lôi ra mắng, lúc đó thì ai cũng cho rằng bên ta muốn ké fame.”
Tiểu Thiền không biết nói gì nữa.
“Việc đó để chị lo.” Tô Mị gác lời: “Trời cũng tối rồi, em đưa Xuân Nhụy về nghỉ đi.”
Tiểu Thiền im lặng, cất điện thoại vào túi, rời khỏi phòng.
Xuân Nhụy đang đứng cạnh khung cửa sổ sát đất, tay cắm túi quần, ánh nhìn thả xuống thành phố lung linh dưới chân.
Ánh đèn vừa lên, cả thành phố như khoác lên một tấm áo màu nhiệm.
Nghe tiếng bước chân, cô quay đầu lại, hỏi vu vơ: “Lâu như vậy, hai chị em nói những gì mà nhiều thế?”
Tiểu Thiền đáp nhỏ: “Không có gì đâu…”
Xuân Nhụy liếc nàng, nhếch mép: “Nhóc gián điệp.”
Tiểu Thiền: “……”
-
Đêm khuya cùng ngày, Xuân Nhụy bay đến Trùng Khánh, tham gia một sự kiện ra mắt sản phẩm dưỡng da nội địa sẽ diễn ra vào ngày mai. Cùng tham dự còn có hai ngôi sao hạng ba khác. Sự kiện vừa kết thúc, cô lập tức bay về Bắc Kinh để chụp một bộ ảnh tuyên truyền cho nhà tài trợ trang phục của bộ phim truyền hình “Đầu xuân trên cánh đồng dài”.
Bộ ảnh bao gồm tổng cộng mười bốn bộ trang phục, tất cả đều được chụp ngoài phố. Gió lạnh rít từng cơn, thổi buốt vào làn da trần như kim châm. Nhiếp ảnh gia được nhãn hàng mời đến trông rất trẻ, có lẽ thiếu kinh nghiệm chụp ngoại cảnh, nên mỗi bối cảnh đều mất rất nhiều thời gian.
Xuân Nhụy tranh thủ lúc thay trang phục, run rẩy ôm túi sưởi, dặn dò Tiểu Thiền: “Em xem tình hình, nhắc nhở nhiếp ảnh gia một chút, hỏi xem mỗi tạo hình có thể chụp được hai ba tấm không. Nếu được thì chuyển sang bối cảnh tiếp theo, nếu không, trời tối sẽ không kịp chụp xong.”
Tiểu Thiền vỗ trán, ảo não đáp: “Được.”
Trước khi mặt trời lặn, công việc đã kết thúc thuận lợi. Xuân Nhụy mệt mỏi như một cọng bún thiu, ngồi bệt trên ghế xe Buick, không còn chút sức sống.
Tiểu Thiền kiểm tra lại kế hoạch tuyên truyền tiếp theo với nhãn hàng, sau đó leo lên xe. Nhìn ánh mắt Xuân Nhụy đờ đẫn, linh hồn như đã bay xa, cô lấy từ túi đồ trang điểm ra khăn tẩy trang, nhẹ nhàng nói: “Chị, để em tẩy lớp trang điểm mắt và tháo kính áp tròng cho chị nhé. Đeo cả ngày, em sợ mắt chị lại bị nhiễm trùng, ngày kia còn có công việc nữa.”
Xuân Nhụy không muốn động đậy, nhưng không thể không làm. Cô nhận khăn tẩy trang, tìm gương, nhanh chóng lau sạch mặt. Xong xuôi, cô cuộn đôi chân dài lên, đầu tựa vào cửa kính xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế quay đầu nhìn Tiểu Thiền, chờ chỉ thị.
Tiểu Thiền hỏi: “Chị, về nhà luôn chứ?”
Xuân Nhụy suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Em đói không?”
Tiểu Thiền xoa bụng, hồi tưởng một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Đói.”
Xuân Nhụy chưa ăn trưa, mà Tiểu Thiền rõ ràng là một trợ lý đời sống kiêm luôn vai trò quản lý, chạy ngược chạy xuôi giao tiếp với mọi người, cũng chưa uống được giọt nước nào.
Xuân Nhụy: “Đi ăn đi, em muốn ăn gì?”
Tiểu Thiền chép miệng: “Xiên nướng.”
Xuân Nhụy liếc cô một cái: “Cố ý à?”
Tiểu Thiền cười hì hì: “Thế theo chị thôi, em ăn gì cũng được, dù sao tối về nhà cũng có thể ăn thêm.”
Xuân Nhụy bị cơn thèm ăn trỗi dậy, cô quyết định: “Xiên nướng.”
Tiểu Thiền: “...”