Tiếng chuông báo thức kêu bíp bíp hai lần, nối tiếp ngay sau đó là một cuộc gọi đến.

Xuân Nhụy bị đánh thức, hé mở một mắt, với tay tìm điện thoại đầu giường, bấm nghe máy.

Còn chưa kịp nói gì, giọng Tiểu Thiền đã vang lên đầy năng lượng: “Chị ơi, dậy đi! Em với tài xế vừa xuất phát đến đón chị đấy nhé.”

“Biết rồi…” Xuân Nhụy lẩm bẩm, giọng vẫn còn ngái ngủ. Nói xong, cô lại gục đầu xuống gối, tiếp tục ngủ.

Lần thứ hai bị đánh thức là sau đó khoảng năm phút, khi chuông báo thức tự động nhắc lại.

Không biết bằng cách nào, điện thoại đã nằm sát bên mặt cô, rung lên khiến cằm tê rần.

 Xuân Nhụy giật mình, sâu ngủ bị đe dọa phải bỏ chạy.

Cô đá tung chăn, đi chân trần vào phòng tắm. Sau khi đánh răng rửa mặt, cô trang điểm nhẹ, rồi vào phòng thay đồ chọn một chiếc áo len mỏng màu trung tính, phối với chân váy bút chì đen. Khoác thêm áo lông vũ dáng dài thắt eo, chưa đầy nửa tiếng sau, cô đã xách túi ra khỏi nhà.

Bên ngoài, gió Bắc thổi lạnh run, nhưng lại có nắng rất đẹp, mở đầu một ngày với tiết trời sáng sủa dễ chịu.

Tiểu Thiền đã đứng chờ ở cổng khu chung cư, dựa vào xe thương vụ, thấy Xuân Nhụy bước ra thì cười tươi rói: “Chị ơi, chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới.” Xuân Nhụy mệt mỏi đáp lại, thấy Tiểu Thiền cười tươi như hoa, không khỏi trêu: “Mùng 1 tết mà vẫn phải làm việc, em còn cười được à?”

“Càng bận càng tốt, càng bận càng chứng tỏ ta có sức hút mà!”

Tiểu Thiền mở cửa xe cho Xuân Nhụy, che chắn cẩn thận rồi vòng sang bên kia ngồi cạnh cô.

Xuân Nhụy lấy từ túi ra một bao lì xì, phủi tay đưa cho Tiểu Thiền.

“Cho em á?!” Tiểu Thiền tròn mắt ngạc nhiên.

“Ừ.” Xuân Nhụy nói khẽ: “Bao lì xì đầu năm, vất vả suốt một năm qua rồi.”

Tiểu Thiền cười tít mắt, hai tay nâng bao lì xì như báu vật, lắc đầu liên tục: “Không vất vả đâu! Không vất vả chút nào!” Cô ấy bóp nhẹ bao lì xì, thấy khá dày, buột miệng cảm thán: “Chị Xuân Nhụy, chị là nữ minh tinh hào phóng nhất em từng gặp trong giới này đó!”

Xuân Nhụy cười nhạt: “Tham tiền.”

Trưa nay, Xuân Nhụy có một buổi phát sóng trực tiếp cùng nam diễn viên trẻ Kim Triết, cả hai là diễn viên chính trong một bộ phim thần tượng đang phát sóng trên truyền hình và nền tảng trực tuyến. Nhưng vì trùng với dịp Tết Âm lịch, chương trình phải tạm ngưng một tuần. Để giữ độ nóng, ê-kíp sản xuất quyết định tổ chức một buổi livestream giao lưu với fan.

Buổi phát sóng được tổ chức tại một quán cà phê yên tĩnh nằm trong con hẻm nhỏ. Xe không thể vào được, tài xế dừng ở đầu hẻm, Xuân Nhụy và Tiểu Thiền đi bộ vào.

Vừa bước vào cửa, người phụ trách tuyên truyền đã thấy họ, vội vàng chạy ra chào đón: “Các chị đến sớm quá!”

Tiểu Thiền đáp: “Đến sớm để chuẩn bị cho chương trình tại không muốn phiền các anh chị ekip phải gọi điện giục.”

Người phụ trách thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó liền quay sang khen Xuân Nhụy: “Nếu ai trong giới cũng dễ thương như chị Xuân Nhụy thì tụi em đỡ áp lực đi một nửa.”

Xuân Nhụy chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm.

Cô đã quen với môi trường showbiz, tiếp xúc với quá nhiều người, cũng thấy quá nhiều sự phức tạp. 

Lâu dần cũng hiểu cách làm việc của ê-kíp, cũng biết xử sự ra sao ở mỗi hoàn cảnh, và tất nhiên đối với những lời khen ngợi thường chỉ là xã giao để giữ không khí vui vẻ cho quá trình làm việc.

Vì thế, cô không mấy mặn mà với việc giao tiếp, thường để Tiểu Thiền đứng ra xử lý, như lúc này.

Tiểu Thiền cười đáp: “Chúng em cũng chỉ làm đúng phần việc của mình thôi. Ai cũng vất vả, hiểu nhau là tốt rồi.”

Cách nói chuyện khiêm tốn, đặt cả hai bên vào vị trí bình đẳng khiến người phụ trách rất hài lòng. Cô ấy đưa cho Xuân Nhụy một tờ A4, là danh sách các chủ đề dự kiến sẽ nói trong buổi livestream.

Người phụ trách nói thêm: “Sợ lát nữa chị không biết nói gì, nên tụi em chuẩn bị trước mấy chủ đề, chị trước tiên cứ xem qua một chút, đến thời điểm thích hợp có thể từ từ dẫn dắt chuyển hướng sang những câu chuyện gần gũi thay đổi bầu không khí.”

Xuân Nhụy lướt qua một lượt, chủ yếu là nội dung liên quan đến phim, gật đầu: “Được rồi.”

Người phụ trách tiếp tục: “Tụi em cũng sẽ bố trí vài bạn giả làm fan vào phòng livestream. Những bình luận tiêu cực sẽ được xóa ngay, còn nếu không khí trầm quá thì sẽ có người chủ động tương tác.”

Xuân Nhụy đáp: “Chu đáo quá.”

“Đó là công việc của tụi em mà.” Câu trả lời này cũng khéo léo nối tiếp lời khiêm tốn của Tiểu Thiền trước đó. Người phụ trách và Xuân Nhụy cùng nhìn nhau cười.

Sau đó, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì, lại nói: “À, bên Kim Triết vừa gọi, nói đang kẹt xe, chắc sẽ đến trễ một chút. Nên phần mở đầu chị chịu khó đỡ khoảng năm phút nhé.”

Lông mày Xuân Nhụy khẽ nhíu, nhưng chỉ một thoáng đã nhanh chóng thu hồi về, gương mặt lấy lại vẻ điềm tĩnh. Cô nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”

Người phụ trách gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cần gì cứ liên hệ nhé.” Dứt lời, cô quay người đi xử lý việc khác.

Ngay khi người phụ trách vừa khuất bóng, Tiểu Thiền liền kề sát tai Xuân Nhụy, hạ giọng đầy nghi ngờ: “Sáng nay khu vực vành đai II Bắc Kinh vẫn thông thoáng mà, xe chúng ta chạy một mạch không dừng. Vậy anh ta kẹt cái gì chứ? Định bày trò gì nữa đây?”

Xuân Nhụy không hề đáp lời, chỉ lặng lẽ đẩy cô ra. Không buồn truy hỏi, cô bước đến quầy đặt món: “Một phần sandwich trứng gà, một ly latte caramel. Cảm ơn.”

Tiểu Thiền lẽo đẽo theo sau, buột miệng nhắc nhở: “Lượng calo cao lắm đó.”

Rồi cô tự tiện đổi latte thành một ly americano nóng, cười hì hì đuổi theo: “Bữa này em mời chị!”

Xuân Nhụy: “Không cần em mời, chị có tiền.”

Tiểu Thiền: “……” .

Xuân Nhụy chọn một chỗ ngồi sát khung cửa sổ, ánh nắng len qua lớp kính trong suốt, ấm áp phủ lên lưng cô. Giữa khoảng thời gian thảnh thơi hiếm hoi, cô chậm rãi thưởng thức phần ăn sáng trễ của mình, cũng coi như là ăn trưa sớm.

Còn Tiểu Thiền tranh thủ lúc Xuân Nhụy không để ý, lén chụp một tấm ảnh góc nghiêng đẹp nhất khi cô đang hơi ngửa đầu nhâm nhi ly cà phê, đăng lên Weibo, caption:  Năm mới được chị đẹp phát cho một bao lì xì dày cộp. Nhắc mọi người đừng quên cái hẹn ở buổi phát sóng trực tiếp hôm nay nhé.

Chẳng bao lâu sau, một nhân viên kỹ thuật đến yêu cầu Xuân Nhụy thử máy quay.

Cô cởi áo khoác, tô lại son môi, nhẹ nhàng bước đến chiếc ghế sofa đối diện máy quay, phối hợp với kỹ thuật viên để điều chỉnh tiêu cự.

Đúng 12 giờ trưa, buổi livestream chính thức bắt đầu.

Buổi phát sóng đã được quảng bá trên Weibo từ hai ngày trước, lại rơi đúng vào mùng 1, ai nấy cũng đều khá nhàn rỗi, fans liên tục tiến vào, lượng người xem tăng vọt, chỉ mới bắt đầu mà con số đã nhanh chóng chạm mức 200.000 người.

Nhìn con số hiện lên trên màn hình, Xuân Nhụy hơi sững người.

Cô chưa vội mở lời. Các fan của Kim Triết bắt đầu “spam” dồn dập: “Kim Triết đâu rồi?” “Chị Nhụy ơi, anh ấy đâu rồi?”

Xuân Nhụy mỉm cười, giải thích: “Thầy Kim Triết đang bị kẹt xe, sẽ đến sau năm phút nữa. Chúng ta kiên nhẫn chờ một chút nhé nhé.”

Fan thể hiện sự thông cảm.

Một vài fan của Xuân Nhụy thì lại quan tâm đến trạng thái của cô: “Chị ơi, trông chị mệt mỏi quá, sắc mặt hơi kém... Có ngủ đủ giấc không đấy?”

Xuân Nhụy sờ nhẹ lên má, mỉm cười, giọng nói dễ chịu: “Thật à? Trông rất xuống sắc sao? Có lẽ là ánh đèn chiếu vào thôi. Hôm qua chị ngủ ngon lắm, còn dậy từ lúc hừng đông ấy.”

Tuy không phải kiểu người hoạt ngôn, nhưng với kinh nghiệm dày dặn trong giới, cô biết cách dẫn dắt câu chuyện đúng lúc. Hơn nữa là đầu năm, những chuyện đời thường càng dễ khiến người ta cảm thấy gần gũi. Chỉ vài lời đơn giản, năm phút trôi qua nhanh chóng.

Rồi “hoàng tử đến muộn” Kim Triết xuất hiện, tay xách ly trà sữa, bước vào khung hình, ngồi cạnh Xuân Nhụy, hổn hển thở gấp như vừa chạy tới.

Xuân Nhụy hỏi nhỏ khi thấy anh ta ngồi xuống: “Cậu chạy bộ đến đây hả?” đồng thời khẽ dịch sang bên, tạo một khoảng cách vừa phải.

Kim Triết đáp: “Sợ fan hào hứng quá, chị một mình không xử lý kịp.”

Xuân Nhụy liếc mắt nhìn hàng loạt bình luận đang tràn màn hình: “Fan cậu đang háo hức đấy.”

Nhưng anh ta dường như không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, tiếp tục: “Trên đường, em cố tình mua cho chị ly trà sữa chị thích, coi như quà gặp mặt đầu năm.”

“Cho tôi á?” Xuân Nhụy hơi ngạc nhiên, hướng mắt nhìn bao bì. 

Đúng là loại cô hay uống lúc còn quay phim chung, thường thì cứ cách một hai tuần mới dám uống. Dù vậy, cô cũng không hề tự mình đa tình, chỉ coi đây là sự chu đáo từ phía ê-kíp Kim Triết mà thôi. Ngoài công việc, hai người hiếm khi liên lạc, chẳng mấy thân thiết. Đúng kiểu “đồng nghiệp xã giao” vì sau đóng máy thì ai về nhà đó không có thêm bất kì tương tác nào nữa.

“Cảm ơn, có tâm quá.” Cô cắm ống hút, uống một ngụm nhỏ.

“Không cần khách sáo.” Kim Triết gãi đầu, chỉnh lại trang phục, giọng điệu đầy tự tin: “Muốn gặp chị nên em thay áo mới, xịt ít nước hoa cho chỉn chu. Chị thấy thế nào? Ổn không?”.

“Không tệ.” Xuân Nhụy khẽ cười, “Rất đẹp.”

“Vậy thì em yên tâm.” Kim Triết không nhìn màn hình, quay sang nhìn cô, cười như người thân lâu ngày gặp lại: “Lâu rồi không gặp, chị gần đây ổn chứ?”

Xuân Nhụy cúi mắt, dịu dàng đáp: “Vẫn tốt. Còn cậu?”

“Em á?” Giọng bỗng trầm xuống, pha chút “diễn”: “Không ổn lắm…”

“Sao thế?”

“Vì không được gặp chị suốt thời gian qua đó.” Câu nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự mờ ám.

Xuân Nhụy: “……”

Một bộ phim thần tượng, một nam chính có tính cách ngọt ngào gần gũi sẽ cực kỳ hút fan, đảm bảo rating tăng vọt.

Năm nay Xuân Nhụy 26 tuổi, đã lăn lộn trong giới suốt sáu năm, quá hiểu quy luật này. Cô đoán chắc màn tương tác này đã được ê-kíp Kim Triết dày công chuẩn bị. Một sự đầu tư kỹ lưỡng để giữ vững hình tượng “ấm áp, dễ gần” của nghệ sĩ.

Ngoài mặt, Xuân Nhụy mỉm cười hòa nhã. Bên trong, cô vẫn rất tỉnh táo: “Học ai vậy? Miệng lưỡi trơn tru quá đó.”

Fans không rõ nội tình, thấy hai người tung hứng ăn ý thì rần rần nhiệt tình, bình luận ồ ạt, cảm xúc tăng cao như vừa “cắn phải đường”. Fans couple được ăn dưa thỏa mãn rất nhanh đã sinh sôi nảy nở, không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Thấy hiệu quả mở màn đạt như mong muốn, người đại diện Kim Triết giơ tay ra hiệu từ phía sau máy quay, vừa nhìn thấy Kim Triết lập tức chuyển sang giao lưu cùng fan, bắt đầu giới thiệu vai diễn và hành trình quay phim.

Câu chuyện cứ thế đi vào quỹ đạo, lần lượt chia sẻ về hậu trường, trải nghiệm đóng phim, những trò nghịch ngợm lúc nghỉ giải lao, không khí livestream sôi nổi suốt ba tiếng đồng hồ.

Đến cuối chương trình, người đại diện lấy lý do “có việc gấp” liền nhanh chóng đưa Kim Triết rời đi, như một cơn gió lướt qua.

Xuân Nhụy cúi nhẹ người, cảm ơn từng nhân viên trong ê-kíp. Rồi cùng Tiểu Thiền rời khỏi địa điểm livestream.

Vừa bước ra cửa không bao xa, Tiểu Thiền không nhịn được muốn phát hỏa, giọng đầy bực bội: “Thêm diễn! Lại tự thêm đất diễn cho mình! Lên Livestream cũng dày công xây dựng hình tượng nam chính ‘tri kỷ ấm áp” còn không quên kéo chị vào diễn cùng. Thật sự coi chị là công cụ gây chú ý sao!”

Xuân Nhụy kéo áo khoác kín hơn, cứ thế bước đi, chẳng phản ứng gì.

Tiểu Thiền mới 22 tuổi, bước vào nghề chưa lâu, đôi lúc vẫn mang theo sự thẳng thắn và nông nổi của tuổi trẻ. So với cô ấy, thì Xuân Nhụy đã quá quen với mọi kịch bản, mọi cuộc chơi trong ngành, cô chỉ có thể nghĩ thoáng ra để giữ bản thân điềm tĩnh, hạn chế dao động.

Tiểu Thiền vẫn đang làu bàu mãi về livestream vừa rồi, bao nhiêu ấm ức đều tuôn ra một lượt. Xuân Nhụy để mặc cô ấy phát tiết một lúc, thoắt cái đã gần đến đầu hẻm.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Tiểu Thiền đột ngột reo vang.

Cô gái ấy mải nói quá nên chẳng hay. Chính Xuân Nhụy mới là người lên tiếng trước: “Được rồi, em nói đủ rồi đó. Điện thoại kìa.”

Tiểu Thiền giật mình, cuống quýt lôi di động ra khỏi túi, nhìn tên người gọi, rất nhanh đã ngẩng lên chớp chớp đôi mắt to tròn, mang vẻ mặt vô tội

Xuân Nhụy nhìn thoáng qua, đã đoán được: “Chị Tô Mị phải không?”

Tiểu Thiền gật gật: “Chị ấy bảo tối nay chị không có lịch làm việc, nên rủ chị qua công ty ngồi chơi một chút.”

Xuân Nhụy nghe vậy, chỉ thản nhiên đáp: “Ừ, đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play